Chương 23
“ Điện hạ, điện ha người không được đi..”
” Điện hạ xin người bảo trọng long thể…”
” Điện hạ….”
Lạc Thiên Hàn thấy tức giận, hắn ngồi dậy nhưng lại choáng váng đầu óc không thể gượng đứng lên được, trong lòng hắn như lửa đốt mỗi giây mỗi phút nhưng bây giờ thật sự hắn không thể đứng dậy được. Cảm giác lo sợ xen lẫn bất lực bao trùm lấy hắn.
Hai canh giờ sao một thị vệ canh giác phía bên ngoài khách trạm vội vã chạy vào trong phòng thông báo.
“ Bẩm báo….. Tử Minh đại nhân đã trở về”
Tiêu Vân vui mừng đi ra vừa kịp lúc nhìn thấy phía dưới sân Tử Minh đang nhảy xuống khỏi ngựa của hắn. Tay cầm viên ngọc Tử Minh vội vã chạy lên lầu tìm đại phu, nhóm Tử Quân thì nghỉ ngơi dưới lầu, tất cả đều bị thương tuy là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng cần được đại phu xem qua. Tử Quân ngồi đấy mắt nhìn đăm đăm ra ngoài hắn muốn chủ tử nhanh chóng tỉnh lại để còn thỉnh cầu ngài ấy cho mình đi tìm Yên Nhiên. Tử Quân tin Yên Nhiên vẫn còn sống, cô ấy rất giỏi, hắn cũng không dám nghĩ đến kết cục còn lại. Tiên Hiệp Hay
Đại phu thấy Tử Minh thật sự lấy được ngọc đen trở về thì vui mừng khôn xiết, ông ta nhanh chóng bắt tay vào điều chế thuốc giải, thật ra chỉ cần nghiền mịn viên ngọc thành bột sao đó pha với nước là được. Bởi vì vốn dĩ bản thân viên ngọc đã là nguyên liệu thần kì để trị nọc rắn rồi. Lạc Thiên Hàn thì đã lại chìm vào mê mang được một lúc, nửa canh giờ sau thuốc đã được điều chế xong. Trần Băng Thường thấy chén thuốc đại phu đang bê đến thì nhanh chóng đứng dậy đi về phía ông ấy.
“ Để ta, ta sẽ cho điện hạ dùng thuốc.”
Đại phu muốn tự tay đút thuốc cho yên tâm, nhưng nghĩ lại thì cô nương nãy từ hôm qua đến giờ cứ ngồi khóc lóc bên cạnh giường điện hạ mà không ai ngăn lại, thiết nghĩ cũng là người quan trọng với ngài ấy cho nên ông không dám từ chối đành đặt chén thuốc vào tay cô ta.
Trần Băng Thường cảm thấy rất vui vẻ đi đến bên giường Lạc Thiên Hàn, cô ta ngồi ở mép giường từ từ đút những muỗng thuốc nhỏ vào miệng hắn. Khi đã hết thuốc tất cả mọi người đều hồi họp quan sát, bọn họ lo lắng đến mức không dám thở mạnh. Đại phu bắt mạch cho Lạc Thiên Hàn thì thấy mạch đã đập ổn định trở lại, có vẻ thuốc giải từ ngọc đen đã thực sự có tác dụng. Sắc mặt Lạc Thiên Hàn dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng rõ và đều hơn, hắn mở mắt.
Lạc Thiên Hàn ngồi dậy, nhìn thấy Trần Băng Thường đang ngồi bên cạnh nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ sưng đỏ, cô ta nức nở oà khóc.
“ Điện hạ cuối cùng người cũng không sao, muội lo lắng cho người lắm”
Lạc Thiên Hàn không thích nhìn thấy bộ dạng này cho nên không nhìn cô ta thêm phút giây nào nữa, hắn đảo mắt sang bên cạnh thì thấy Tử Minh đang đứng đấy, mắt Lạc Thiên Hàn sáng lên hắn cất tiếng hỏi ngay.
“ Các ngươi đi tìm thuốc giải đã trở về đủ hết chưa? Có ai bị thương không? Yên Nhiên nàng ấy đâu?”
Tử Minh còn chưa kịp vui mừng khi thấy Lạc Thiên Hàn tỉnh dậy đã bị hỏi dồn dập, nghe tên Yên Nhiên mắt Tử Minh bỗng đỏ lên vì ái náy lẫn xấu hổ. Hắn quỳ thụp xuống, mặt cuối xuống đất không dám nhìn Lạc Thiên Hàn, Tử Minh thuật lại chuyện đã xảy ra cho Lạc Thiên Hàn nghe, càng nghe sắc mặt hắn dần trắng bệch.
“ Lúc đất bị sụp xuống Yên Nhiên cô nương đã cố ném viên ngọc cho Tử Quân mang về để cứu điện hạ còn bản thân cô ấy đã rơi xuống dòng dung nham bên dưới cùng với xà vương. Xin chủ tử trách tội vì thuộc hạ đã không bảo vệ được người của ta.”
Lạc Thiên Hàn nhìn Tử Minh, hắn thấy những vết thương lớn nhỏ vết bỏng do lửa gây ra cháy xém vài nơi trên y phục và cơ thể Tử Minh, nếu thuộc hạ đã từng được đào tạo từ nhỏ của hắn đã trông khổ sở thế này, thì Yên Nhiên,…tình trạng nàng ấy còn tệ đến mức nào khi phải mở trận pháp, phải một mình giao chiến với xà vương, còn hi vọng nào là nàng ấy vẫn còn sống hay không.
Mọi người có mặt ở đấy đều bất ngờ, lúc nhóm người tìm ngọc trở về bọn họ đã không thấy Yên Nhiên đi cùng, nhưng vì lúc đấy đang lo lắng cho tính mạng cuả Lạc Thiên Hàn nên cũng không ai lên tiếng thắc mắc về chuyện Yên Nhiên đang ở đâu. Lạc Thiên Hàn chẳng cần suy nghĩ nhiều mà đưa ra quyết định. Bây giờ hắn đã bình phục, phải nhanh chóng đi đến đó tìm Yên Nhiên.
“ Lần này ta sẽ không trách tội ngươi, nhưng tuyệt đối không có lần sau, bây giờ mau dẫn ta đến đấy”
Tử Minh dù đã tận mắt nhìn thấy Yên Nhiên rơi xuống phía dưới dung nham đỏ rực đang sôi, nhưng từ sâu trong lòng hắn vẫn có lòng tin là Yên Nhiên vẫn còn sống. Cho nên khi nghe Lạc Thiên Hàn ra lệnh hắn nhanh chóng đứng dậy tuân lệnh đi ra ngoài. Trần Băng Thường đứng bên cạnh đã nghe hết chuyện trong lòng rất vui mừng vì từ nay sẽ không ai tranh giành Thiên Hàn với mình.