Chương 22
…Bên ngoài, khi qua lúc bàng hoàng thì Yên Nhiên đã nhìn nhận được tình hình và biết mình không thể nào chạy kịp. Tuy nhiên còn viên ngọc khó khăn lắm cô mới lấy được mà cô đang nắm chặt trong tay không thể cùng cô chôn vùi ở đây được. Đang không biết làm sao thì lại thấy Tử Quân vừa chạy đến miệng hang, cô mừng rỡ hướng Tử Quân ném ngọc qua, thét lớn….
“ Đi nhanh, ở đây sắp không được rồi, giúp ta mang ngọc về cho Lạc Thiên Hàn, nhờ huynh”
Tử Quân nhanh tay đón lấy, vốn định khi đón được viên ngọc sẽ chạy đến cứu Yên Nhiên vào nhưng mọi thứ đã quá muộn, ngay khi viên ngọc được ném lên không trung thì mặt đất dưới chân Yên Nhiên đã sụp xuống. Xác con rắn to rơi vào trong dung nham nhanh chóng bị thiêu rụi chẳng còn gì, Yên Nhiên cũng chẳng thấy đâu nữa.
Bốn người ngẩn ngơ, thế nhưng cũng chẳng có thời gian để cho bọn họ đau buồn lâu, mọi thứ bắt đầu sụp đổ. Dù không nỡ nhưng bọn họ cũng đành phải lao nhanh ra lối đi để lên trên mặt đất. Họ đang giữ ngọc đen, tính mạng của Lạc Thiên Hàn đang trong tay họ, cả Yên Sở đang trong tay bọn họ. Tử Quân nắm chặt viên ngọc nhỏ trong tay, cố nén cảm giác mất mát trong lòng chạy nhanh theo sau Tử Minh. Lên được trên miệng hang bọn họ cũng không dừng lại mà nhanh chóng dùng tốc độ tối đa lao xuống núi. Phía trên mặt đất vẫn vững chãi nhưng ai bảo đảm được là nó sẽ không giống như phía dưới.
Ở tại khách trạm.
Lạc Thiên Hàn đã nằm mê man hơn một ngày chưa hề tỉnh lại, đại phu và mọi người lo lắng túc trực cạnh bên chẳng dám rời mắt. Tiêu Vân đi đi lại lại trước cửa ánh mắt liên tục nhìn về phía cổng sau ngôi làng nơi bọn người Yên Nhiên, Tử Minh rời đi. Đã sắp hết thời gian nếu họ còn không trở về thì chủ tử biết làm sao đây.
“ Điện hạ, điện hạ người làm sao vậy”
Giọng nói lo lắng, sướt mướt của Trần Băng Thường truyền ra từ phía trong phòng làm Tiêu Vân giật mình chạy vào. Bên trong Lạc Thiên Hàn vốn đang nằm yên trên giường thì vừa nãy hắn đột ngột mở mắt ra, ánh mắt hoang mang nhìn khắp lượt quanh căn phòng cuối cùng rơi trên mặt Tiêu Vân vừa bước vào, hắn cất giọng yếu ớt hỏi.
“ Yên Nhiên, nàng ấy đang ở đâu?”
Tiêu Vân sau khi do dự chốc lát thì quyết định nói thật cho Lạc Thiên Hàn rõ tình hình.
“ Bẩm chủ tử, Yên Nhiên cô nương đã đi tìm thuốc giải độc cho người cùng với Tử Minh và ba thị vệ khác.”
Dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng Lạc Thiên Hàn vẫn nghe tim mình hẫng mất một nhịp, vậy là giấc mơ của hắn ban nãy có lẽ thực sự đã trở thành sự thật. Trong mơ Yên Nhiên vì cứu hắn đã mất mạng, cô ấy rơi xuống núi và biến mất cho nên hắn mới giật mình tỉnh dậy từ trong mê man. Bây giờ Lạc Thiên Hàn thực sự thấy rất sợ, sợ sẽ không còn được nhìn thấy Yên Nhiên nữa. Thời gian qua hắn đã quen nhìn thấy cô, quen cảm giác luôn có Yên Nhiên bên cạnh, bất cứ khi nào mắt hắn cũng luôn tìm kiếm bóng hình cô. Vậy mà hắn vừa mới ngủ một chút mà cô đã tự ý rời đi như vậy, dù là để cứu bản thân mình nhưng Lạc Thiên Hàn vẫn không cho phép. Nhất định hắn phải đi đưa cô về.
Lạc Thiên Hàn gượng ngồi dậy khiến cho đại phu không khỏi hoảng sợ lập tức lên tiếng can ngăn.
“ Điện hạ người nhất định không được cử động, hiện tại thảo dân đã cho người uống dược hoàn để đình trệ lại huyệt đạo không cho độc rắn lan đến tim, cho nên người tuyệt đối phải nằm im.”
Lạc Thiên Hàn bây giờ làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến những lời đại phu nói, hắn muốn trực tiếp ngồi dậy đi ngay nhưng lại bị Tiêu Vân cùng Trần Băng Thường ngăn cản.