Chương 18: Tìm ngọc
” Đại phu thuốc của ông có thể kéo dài thêm bao nhiêu thời gian?”
” Khoảng 2 ngày nữa, nếu qua một ngày nữa mà không lấy thuốc về thì ta cũng hết cách”. Đại phu thở dài vẻ mặt bất lực trả lời Yên Nhiên. Cô gật đầu,
” Hai ngày là tốt lắm rồi, chỉ cần còn thời gian là được, vậy ngay bây giờ ta sẽ đi tìm ngọc đen về, các người ở lại chiếu cố hắn cho tốt”
Vì chỉ có một mình Yên Nhiên biết ngọc đen là gì và làm sao lấy được nó nên cô chắc chắn phải tự mình đi lấy, Tử Minh đi cùng Yên Nhiên và thêm ba thị vệ nữa, Tiêu Vân cũng muốn đi theo giúp sức để nhanh chóng tìm được ngọc nhưng Yên Nhiên và Tử Minh đều thấy như vậy quá khinh suất, ngộ nhỡ có người muốn nhân cơ hội tốt này mà đến làm hại Lạc Thiên Hàn thì không phải rất dễ dàng hay sao. Vậy nên cuối cùng Tiêu Vân cũng yên ổn chấp nhận ở lại bảo hộ Lạc Thiên Hàn, Trần Băng Thường thì từ đầu đến cuối vẫn nước mắt ngắn dài mà ở bên cạnh giường khóc lóc không ngừng, nhóm người bên đây cũng lười để mắt đến cô ta nên đều mặc kệ. Năm người nhanh chóng lên đường ngay, dù tất cả đều mệt mỏi sau cuộc chiến nhưng vì thời gian còn lại rất ít nên không ai dám nghỉ ngơi.
Cả nhóm lần theo vết cỏ cây héo úa, cháy rụi mà thúc ngựa thật nhanh, đi hơn bốn canh giờ đến một ngôi làng nhỏ dưới chân núi thì vết cháy hướng dần lên trên núi rồi không thấy nữa. Cả năm người im lặng nhìn ngôi làng trước mặt, tất cả đều bị thiêu rụi, nhà cửa tan hoang không một bóng người, Yên Nhiên lẩm bẩm.
” Không biết bọn họ là kịp thoát thân hay đã bị ăn thịt hết rồi”
Tử Minh cũng đang nhìn chăm chú vào một ngôi nhà nhỏ cạnh bên, ở đó trước cửa nhà còn rơi lại một chiếc hài hoa màu đỏ nhỏ nhắn, hắn giọng chua xót nói.
” Chắc bọn họ đều bỏ mạng hết rồi, thôi nếu đã không giúp gì được thì chúng ta cũng không nên ở đây thêm nhanh chóng lên kia nào”
Cả bọn quay lại nhìn lên hướng Tử Minh đang nhìn, nơi đó là một ngọn núi cao, và cũng đúng như Yên Nhiên từng nói nơi đây chính xác là một ngọn núi lửa. Tử Minh hỏi Yên Nhiên
” Cô nương, ngọn núi này khá cao mà chúng ta thì lại không có nhiều thời gian, cô có thể dùng khinh công hay không vậy?” Yên Nhiên tự nhiên mà trả lời hắn
” Đừng lo, ta có thể, ta sẽ không trở thành gánh nặng cho mọi người đâu”.
Nghe vậy bọn họ cũng không nhiều lời thêm phí thời gian, Tử Minh gật đầu rồi tất cả dùng khinh công với vận tốc nhanh nhất mà lao lên núi, càng lên trên không khí càng nóng bức khó chịu. Yên Nhiên trong lòng thầm than trời trách đất ( chẳng lẽ đây là một ngọn núi lửa còn đang hoạt động hay sao? vậy lỡ như tí nữa nó bất ngờ phun trào dung nham thì chẳng lẽ mình phải ngủm ở đây sao trời) *-*.
Khi leo lên được hơn hai phần ba ngọn núi thì bất ngờ một thị vệ xảy chân rơi xuống
một cái hố, tất cả dừng lại vây xung quanh miệng hố lo lắng lòng hố không to lắm, lớn hơn cột nhà một chút, vừa vặn để hai người rơi vào, từ dưới hố lại bốc lên một mùi tanh tưởi nhàn nhạt lại càng khiến bọn họ lo lắng, bất an hơn. Tử Minh xanh mặt,cất tiếng gọi vọng xuống hố,
” Tử Quân, Tử Quân.. Ngươi có nghe thấy ta không? Trả lời ta mau ngươi ổn không?”
Nhưng đáp lại Tử Minh chỉ là tiếng vọng vang lại từ giọng nói của bản thân hắn, gọi thêm vài lần nữa cũng không nghe động tĩnh gì thì Tử Minh quyết định đi tiếp. Dù hắn và hai thị vệ còn lại rất không nỡ nhưng
bây giờ việc trước mắt là phải tìm được ngọc đen mà cứu chủ tử trước, mặc dù cho Tử Quân đã cùng bọn họ vào sinh ra tử nhiều lần, xem nhau như huynh đệ ruột thịt nhưng bây giờ không biết hắn còn sống hay đã… nên bọn họ không thể liều mạng nhảy xuống đó cứu hắn vì bây giờ chủ tử đang cần bọn họ đem thuốc giải quay về.
Yên Nhiên lại không đồng ý rời đi, cô không nóng giận hay quá bất ngờ trước quyết định của Tử Minh, Yên Nhiên biết bọn họ lựa chọn làm như vậy là vì quá lo lắng cho Lạc Thiên Hàn, cô chỉ là không muốn bỏ mặc sống chết của thị vệ kia vì với cô đã
là tính mạng thì ai cũng đáng quý như nhau cả, hơn hết cô nghĩ Tử Quân kia vẫn chưa chết mà chỉ là ngất đi do va đập vào vách đá. Cô không tranh luận với Tử Minh và hai thị vệ còn lại mà đu người nhảy nhẹ nhàng xuống hố. Càng xuống sâu thành hố càng rộng hơn, mùi tanh tưởi cũng càng nồng nặc hơn, nó xộc thẳng vào mũi làm Yên Nhiên rất muốn nôn ra nhưng cô cố gắng nhịn. Ướt chừng rơi xuống cỡ hai tầng lầu thì cô chạm được mặt đất, cô đứng vững nhìn xung quanh một màu tối đen như mực. Lấy ra đuốt hướng âm châm lửa lên ở nơi này quả thực là có âm khí nên ngọn đuốt cháy sáng rực rỡ soi tỏ xung quanh.