Chương 16
Người dân từ lúc biết hắn là thiên tử đã vội quỳ gối hành đại lễ, bây giờ lại thấy tên quan huyện tàn ác cuối cùng đã phải trả giá thì nhao nhao vui mừng vì cuối cùng đã có người đứng ra làm chủ để bọn họ bớt khổ.
Lạc Thiên Hàn lại cho giải đám lính lệ về nhốt lại trong đại lao, chờ ngày hắn đích thân xét xử tội trạng.
Đám lính nhìn huyện lệnh bị chém đầu thì hoảng sợ đến tuyệt vọng, không biết nói gì cũng không biết làm gì nữa chỉ im lặng, run rẫy mà bị giải về huyện đường.
Tối đó nhóm người Lạc Thiên Hàn vẫn ở lại khách trạm để xem xét tình hình vì Yên Nhiên đã nói với Lạc Thiên Hàn là nàng có linh cảm bọn rắn tinh ấy sẽ còn quay trở lại, bởi khi đã ăn được thịt người một lần thì chúng sẽ không từ bỏ mà lại mò đến nữa.
Quả đúng như lời Yên Nhiên nói tối hôm sau trời vừa sập tối thì hai thị vệ được phái đi mai phục ở bìa rừng đã bắn lên pháo tính hiệu cho nhóm người ở trong làng biết bọn rắn lại đến quấy phá.
Nhóm người Lạc Thiên Hàn cũng đang đứng chờ đợi ở cửa sổ lầu hai của khách trạm, dù đã được báo trước và nghe kể lại nhưng khi tận mắt thấy lũ rắn thì Yên Nhiên không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Bọn rắn này đúng thật là Linh Hỏa Xà, có hơn mười con rắn rất to và vô số rắn nhỏ.
Những con rắn to bò đến đâu cỏ cây dưới đất đều cháy rụi, chúng rất nhanh ra khỏi khu rừng và tiến về phía ngôi làng.
Người dân từ sớm đã được lệnh không được ra khỏi nhà, bọn họ chỉ có thể run sợ chờ đợi ở trong nhà hi vọng lần này nhóm người của Lạc Thiên Hàn thật sự có thể bảo vệ tính mạng mọi người.
Tất cả đều im lặng hồi họp mà chờ đợi, lúc chúng còn cách làng chừng ba mươi bước chân thì một loạt chất nổ được Lạc Thiên Hàn ra lệnh quân lính chôn xuống từ trưa ngày hôm đấy đã phát nổ.
Rất nhiều rắn bị chết, những con rắn này vốn không sợ lửa nên chỉ có dùng cách này để nổ chết bọn chúng, ban đầu Lạc Thiên Hàn còn đang không biết làm sao để châm lửa thuốc nổ từ xa thì Yên Nhiên đã nói hắn dùng chính lửa từ lũ rắn để châm ngòi nổ.
Lạc Thiên Hàn lúc đấy không quá tin tưởng vào kế hoạch của nàng nhưng khi thấy thật sự có thể nổ được thì không khỏi cảm thấy hảo cảm dành cho nàng càng tăng cao.
Lũ rắn lớn bị nổ tan xác gần hết chỉ còn lại hai con, lũ rắn nhỏ thì còn tương đối ít, chúng liều chết tiến vào làng.
Lập tức quân lính được lệnh đợi sẵn ở ven làng lao đến vun đao mà chém giết, nhóm người của Yên Nhiên cũng lao xuống hỗ trợ.
Tất cả đều đã thấm ướt trang phục từ trước cộng với thân thủ của bọ họ rất tốt nên hầu như đều tránh được lửa từ bọn rắn, rất nhanh chóng đám người đã đem gần hết bọn rắn mà giết chết chỉ còn lại một con lớn nhất.
Tất cả tập trung lại vây công cùng cố gắn đem nó mà giết đi, trong lúc này đột nhiên Trần Băng Thường lại nãy ra ý định độc ác, nếu như Yên Nhiên bị rắn độc cắn chết thì cô ta sẽ loại bỏ được cái gai trong mắt này một cách tự nhiên.
Cô ta liếc thấy vẫn còn một con rắn nhỏ đang bò tới phía mình nhanh nhẹn cô ta đá cô rắn ấy về phía Yên Nhiên.
Yên Nhiên đang vung kiếm đỡ lấy đuôi rắn lớn quất tới nên vừa vặn quay lưng về phía Băng Thường.
Lạc Thiên Hàn cũng đang chém giết rắn và thường xuyên nhìn về phía Yên Nhiên nên hắn kịp trong thấy con rắn vừa đáp xuống sau cổ Yên Nhiên liền tạo nên vết cháy đỏ sau áo nàng ấy, không kịp suy nghĩ hắn dùng tay không chụp lấy nó vứt ra, con rắn vừa chấn động sau cú đá của Trần Băng Thường thì lại bị Lạc Thiên Hàn dùng lực tóm lấy, nó chỉ kịp cắn tay Lạc Thiên Hàn một cái rồi chết trước khi bị ném xuống đất.
Yên Nhiên cảm nhận được có thứ gì nóng rát chạm vào lưng quay lại thì chứng kiến được màn vừa rồi mặt cô không khỏi biến sắc, vì cô biết độc của Hoả Linh xà rất nguy hiểm và gần như không có thuốc giải.
Yên Nhiên nhanh chóng lao tới vừa hay đỡ được Lạc Thiên Hàn đang từ từ ngã xuống, sắc mặt hắn tái đi mắt dần khép lại, Yên Nhiên hoảng sợ cực độ vội tháo dây buộc tóc của mình cột chặt cánh tay phía trên nơi bị rắn cắn để độc không lan tới tim.
Cô lấy dao găm nhỏ mang theo người rạch một đường nhỏ giữa hai vết răng rồi bắt đầu dùng miệng để hút máu độc ra, tuy đây không phải cách hay nhưng Lạc Thiên Hàn vì cứu cô nên mới ra nông nổi này cô không thể để hắn mất mạng được.