Chương 15
Gia đình các nàng tuy rất phẫn uất nhưng do ở xa hoàng thành nên không biết giải bày với ai, vã lại họ đều nghĩ quan lại thì sẽ bao che quan lại vì vậy cũng đành nhắm mắt gả các nàng vào đấy. Bây giờ trước mặt là hai tuyệt sắc giai nhân thế này thì làm sao hắn có thể bỏ qua, nhất định phải mang các nàng về phủ. Hắn quét ánh mắt tà *** qua bờ vai trắng muốt lấp ló qua làn áo trễ nãi của Trần Băng Thường, lại đến khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì xinh đẹp của Yên Nhiên mà nuốt nước bọt. Nhận thấy ánh mắt của tên quan đang nhìn chằm chằm Yên Nhiên mà Lạc Thiên Hàn không khỏi tối mặt. Huyện lệnh thấy Lạc Thiên Hàn đang nhìn mình thì thu lại vẻ mặt thèm thuồng, tỏ ra uy nghiêm mà nói
” Các ngươi sang bên kia mà ngồi, bàn này là của bổn huyện lệnh”
Sau đó hắn lại nhìn Yên Nhiên và Bằng Thường giọng giễu cợt nói thêm
” Hai nàng có thể ngồi lại tại chỗ để hầu hạ ta trò chuyện, không cần đi theo bọn hắn chịu vất vả cứ đi theo ta ta sẽ lo cho hai nàng đầy đủ thứ mà các nàng muốn”. Băng Thường nãy giờ thấy hắn cứ nhìn bản thân với ánh mắt xúc phạm đó thì hỏa khí sớm đã bốc lên đỉnh đầu lúc này lại nghe thêm lời này thì không nhịn được nữa mắng.
” Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Có tin nói thêm chút nữa ta cho người cắt đi cái lưỡi chó của ngươi không hả?”
Còn Yên Nhiên đến nhìn hắn nàng cũng thấy lười chỉ tỏ vẻ không quan tâm nhấp một ngụm trà rồi nói
” Muốn ta hầu ngươi thì phải xem ngươi một lát nữa có còn mạng không đã”.
Huyện lệnh sao khi nghe hai nàng nói những lời đó thì thẹn quá hóa giận, hắn nhếch miệng cười gằng từng tiếng
” Cho các ngươi con đường sống nhưng các ngươi lại muốn đi tìm Diêm Vương sao? Được. NGƯỜI ĐÂU BẮT LŨ NGƯỜI NÀY LẠI GIẢI VỀ HUYỆN ĐƯỜNG CHO TA, đến lúc đấy ta xem các cô làm sao”
Hơn ba mươi tên lính huyện nha đang đứng ngoài nghe vậy liền xong vào nhưng chưa chạy được ba bước đã bị hai mươi thị vệ của hoàng cung chặn lại, tuy số lượng ít hơn một chút nhưng ba lính huyện nha cũng đánh không lại một thị vệ, thấy tình hình như vậy huyện lệnh và tên lính đi cùng hắn không khỏi giật mình nhưng vẫn không bỏ cuộc hét lên. ” Điêu dân to gan sao các ngươi dám….” Bọn hắn chưa kịp nói xong câu đã bị Tử Minh và Tiêu Vân đá bay ra ngoài, đám lính lệ thì cũng thê thảm chẳng kém nên chẳng thể giúp đỡ gì. Đợi cho huyện lệnh đã lòm còm bò dậy thì lúc này Lạc Thiên Hàn mới cho giải bọn chúng vào. Dân chúng thấy huyện lệnh bị nhóm người này đá bay như vậy thì không khỏi kinh hoàng lẫn tò mò không biết thân thế của bọn họ là cao quý đến mức nào mà dám làm như vậy. Nhóm người dân không bị thương hoặc bị thương nhẹ có thể đi lại được đã vay lại thành một vòng tròn lớn quanh bàn của Lạc Thiên Hàn đang ngồi để hóng chuyện, huyện lệnh cùng đám lính của hắn bị bắt quỳ xuống thì nổi hoang mang đã lên đến cực điểm xen lẫn với tức giận. Huyện lệnh vẫn cố hét lên
” Mau thả ta ra sao các ngươi dám to gan, có tin ta lấy đầu các ngươi cho chó ăn không hả?”
Lạc Thiên Hàn nói đơn giản
” Vả miệng”
Ngay lập tức một thị về đứng gần huyện lệnh tiến đến đánh thật mạnh nhiều cái vào mặt hắn, huyện lệnh bị đánh đến tối tăm mặt mày không thốt lên được tiếng nào nữa.
Lúc đó Lạc Thiên Hàn mới ra hiệu cho dừng lại, hắn nhìn thẳng vào quan huyện nói
” Ngươi thân là quan phụ mẫu, nghe tin dân làng bị yêu quái hoành hành không mau đến hiện trường cứu giúp, cũng không cho người cứu nạn kịp thời, ngươi đã chậm trễ việc công còn tính đến chuyện riêng tư dám dùng uy quyền chèn ép người khác, *** ô vô độ, ngươi nói xem ngươi đáng bị xử như thế nào?”
Quan huyện nghe hắn luận tội mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnht lắp bắp hỏi lại ” Ngươi là ai mà dám luận tội ta, ai.. Ai.. Cho ngươi cái quyền đó?”
Lạc Thiên Hàn không trả lời cũng không nhìn hắn nữa mà nhìn Tiêu Vân ra hiệu. Tiêu Vân hiểu ý lấy lệnh bài của hắn đưa ra trước mặt tất cả. Dù là vừa mới kiến quốc chưa có đại điển đăng cơ nhưng Lạc Thiên Hàn đã là người đứng đầu Yên Sở từ lâu nên khi thấy lệnh bài thì tên huyện lệnh thầm biết lần này không xong rồi.