Chương 10
” Yên Nhiên, Yên Nhiên cô sao vậy”
Yên Nhiên giật mình tỉnh dậy thì thấy Lạc Thiên Hàn đang ngồi cạnh giường mình. Lúc nãy sau khi nghị sự với các lão thần về việc phân phát lương thực giúp người dân vừa tỉnh dậy để chờ đến vụ mùa sau. Sau khi xong việc trở về cung chợt hắn muốn nhìn xem nàng một chút, nhưng khi đến Thanh cát điện thì hắn lại thấy không một bóng người, ở điện của nàng vậy mà lại không được bố trí cung nữ hầu hạ. Định quay về cho truyền quản sự trong cung đến khiển trách thì chợt hắn nghe có tiếng nói khe khẽ phát ra từ trong phòng của Yên Nhiên. Không biết lúc này nàng ấy đang trò chuyện cùng ai nên hắn quyết định đi vào, đẩy cửa vào thì hắn chỉ nhìn thấy một mình Yên Nhiên, cô đang nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền nhưng miệng thì lại đang nói gì đó. Nếu không phải Lạc Thiên Hàn vốn dĩ có thính lực hơn người bình thường thì hắn hẳn nhiên sẽ không nghe thấy. Sau khi quan sát vài phút thì hắn đã phát hiện thấy bất thường, dù Yên Nhiên vẫn nằm im nhưng khuôn mặt cô đang đổ rất nhiều mồ hôi lạnh và dần trắng bệt đi. Lạc Thiên Hàn quyết định đánh thức nàng ấy dậy. Sau khi nhìn thấy người trước mắt là Lạc Thiên Hàn thì Yên Nhiên vô cùng ngạc nhiên.
” Sao người lại ở đây? Bây giờ không phải rất muộn rồi sao?”
Lạc Thiên Hàn không trả lời câu hỏi của cô, hắn nhìn mặt cô dò xét, rồi hắn hỏi cô.
” Vừa rồi cô thấy gì trong mơ vậy? Ta nghe cô nói chuyện”
Yên Nhiên lại kinh ngạc, cô vậy mà lại nói chuyện sao. Rõ ràng trong giấc mơ cô đã nghe thấy tiếng nói chứ cô không hề nói gì cả, cô hỏi hắn,
” Người đã nghe thấy ta nói gì?”
” Cô nói rất khẽ ta chỉ nghe được hai câu”
Hắn nhìn cô, rồi lập lại hai câu nói vừa rồi hắn nghe thấy.
” Tứ phương Thánh thú
Triệu thỉnh nhân gian”
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên nghe trong tim giật thót một cái rất kì lạ, cảm giác này lần đầu tiên hắn cả nhận được. Thấy Lạc Thiên Hàn đột nhiên im lặng, sắc mặt thay đổi thì Yên Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cô cũng chẳng nhớ lúc nãy trong mơ có đúng là cô đã nghe thấy những gì mà hắn nói hay không. Bây giờ cô lại đang cảm thấy rất mệt, rõ ràng chỉ là nằm mộng nhưng lại như thể cô đã thực sự đi đến ngọn núi đó vậy, cả người không còn sức lực.
Lạc Thiên hàn nói cô đến giường nằm ngủ rồi cũng đi ra, hắn vừa đi về điện vừa suy nghĩ chẳng lẽ hai câu nói trong giấc mơ của Yên Nhiên hắn cũng có liên quan. Về đến Thanh Quân điện hắn lập tức cho gọi cung nữ quản sự đến nghiêm mặt hỏi,
” Tại sao điện Thanh cát không có cung nữ và thị vệ gác đêm?”
Quản sự cung nữ tên Hải Tú,cô ta có gương mặt xinh đẹp, cô ả cũng một lòng suy mê Lạc Thiên Hàn từ lâu, Hải Tú đã theo hầu hạ Lạc Thiên Hàn từ khi hắn còn là hoàng tử nhỏ nhoi bị giam lỏng ở Thịnh quốc. Sau này khi về đến Yên Sở cô ta được cất nhắc trở thành đại cung nữ quản sự. Trong cung này cô ta chỉ e sợ một nữ nhân đó là Trần Băng Thường, cô ta nghĩ với địa vị của quốc sư thì sau này ngôi vị hoàng hậu nhất định sẽ thuộc về Trần Băng Thường. Nếu cô ta lấy lòng được Băng Thường thì sau này cũng có cơ hội được hầu hạ điện hạ mà một bước lên mây. Bỗng nhiên điện hạ lại đưa một cô ả lạ mặt cùng hồi cung, làm tất cả đều kinh ngạc. Hải Tú nhận thấy Băng Thường kia rất câm hận cô ả kia, nên khi cô ả được bố trí vào Trì Thiên cung và ở lại tại điện Thanh cát thì Hải Tú càng không vừa mắt. Với chức quyền trong tay cô ta đã không cho cung nữ cùng thị vệ vào điện Thanh cát hầu hạ mỗi ngày cô ta chỉ cho người mang cơm đến cho Yên Nhiên xong lại đi ra. Cô ta nghĩ Yên Nhiên sẽ tranh cãi với cô ta, lúc đấy sẽ có cớ mà gây sự nhưng cuối cùng Yên Nhiên chẳng làm gì. Mà hôm nay đã kinh động đến điện hạ. Nghe giọng điện hạ mang theo tám phần tức giận và lạnh lẽo Hải Tú run sợ quỳ sụp xuống ngước khuôn mặt lên nhìn Lạc Thiên Hàn, cố ý muốn hắn sẽ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình.