Chương 4 - Hai mạng người
Một hai ba… bốn năm sáu.”
Là tiếng con nít. Kính Hoa xoay người lại nhìn.
“Ui, hai huynh trốn đi, ta đếm tới mười nha, trốn kĩ đó!”
“Không được hí mắt nhìn đó, biết không?”
Ba đứa trẻ đang chơi trốn tìm, Kính Hoa để ý đến hai đứa mặc y phục giống nhau, giày hoa cũng giống nốt, chiều cao, thân hình và cả khuôn mặt cũng y như đúc nhìn thì không thể nào phân biệt được, chắc chắn là một cặp song sinh. Khuôn mặt bánh bao nhìn cưng lắm.
Giống như thế thì sao biết ai anh ai em nhỉ?
Kính Hoa thắc mắc. Lại nhìn thêm một lượt từ đầu đến chân hắn mới để ý thấy dây cột tóc khác màu, đứa bên phải màu xanh, đứa bên trái màu đỏ. Đâu đó cha mẹ chúng cũng chẳng thể phân biệt được mới dùng cách thức này đi.
“Bảy…tám…chín…”
Hai anh em song sinh nghe tiếng đếm chỉ lo chạy kiếm chỗ trốn.
Kính Hoa lại nhìn đứa nhỏ thứ ba, hắn lại nhíu mày, đánh giá một lượt.
Kính Hoa nhìn đứa nhỏ hết trái rồi phải, hết trên rồi dưới, mà không biết giới tính thế nào. Đứa này cách ăn mặc đơn giản toàn bộ trên người đều gói gọn hai từ đơn giản. Cái bím tóc dài được tết đều đặn, điểm cuối kết thúc bằng dây vải màu trắng, mềm mại xinh xắn giống như một tiểu thiên thần vậy. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ này trông rất quen mắt như đã từng nhìn thấy qua đâu đó rồi, nhất thời Kính Hoa không nhớ nổi.
Hắn dùng hai ngón trỏ chỉ và hai bên thái dương, nhưng không tài nào nhớ ra được. Bỏ đi không nhớ thì thôi vậy, Kính Hoa lại thắc mắc một chuyện, từ cổ trở lên thì giống con gái, nhưng giọng nói và y phục thì giống con trai?
Ai da, thật là hách não mà!
“Mười, trốn kỹ chưa đệ đi tìm đó nha!”
Môi mím mím ánh mắt không thể tin được nhìn nhóc.
Em có thể nào nói sớm hơn một chút không hở, hại anh đây nãy giờ nhức đầu muốn chết đây này!
Đứa nhỏ hồn nhiên hướng hắn cười một cái khiến Kính Hoa rụng trứng, cứ tưởng nhóc có thể thấy mình ai dè nhóc lại chạy xuyên qua người hắn.
Bím tóc chạy đi tới mấy nơi có thể trốn được, mỗi lần đi qua một chỗ nhóc lại cười tinh nghịch nói một câu. Ví dụ như lúc này, bím tóc từ từ đi tới chỗ chậu cây mai, mùa này không phải xuân nên không có hoa mai vàng vàng. Bên cạnh chậu là hai cục đá bằng hai giang tay.
“Tịch Hy huynh ở đây đúng không?
What’s chỗ bé tẹo thế này cũng trốn được sao?
Kính Hoa che miệng cười, như sợ nhóc nghe thấy.
Nhóc nhìn không thấy thì đổi chỗ qua chỗ một cái bàn gỗ có bốn cái ghế được đặt ngay ngắn, bên trên có một bình trà và một đĩa bánh quế hoa. Đam Mỹ Cổ Đại
“Phong Hy đệ biết huynh lại ở đây mà!”
Cách nói này giống như mấy chỗ trốn này hai anh em sinh đôi đã núp rất nhiều lần và cũng không ngoại lệ cũng nhiều lần bị tóm gọn đi. Nghĩ nghĩ rồi lại nhìn bím tóc chạy lăng xăng khắp nơi tìm người khiến Kính Hoa nhìn đến khóe miệng đều cong cong.
“Oái…lại chuyện gì?”
Đang xem đến cao hứng thì lại bị lực mạnh mẽ kéo đi, lần này không phải kéo lê lết như lần trước, nâng cấp lên thành dịch chuyển tới chỗ trong nháy mắt.
Trước mắt Kính Hoa là một bụi tre lá xanh xào xạo, mấy chiếc lá kho nương theo cơn gió mà rơi xuống đất tạo thành một lớp lá mỏng. Bây giờ là buổi trưa ánh nắng rọi xuống mặt đất thành những cái lỗ đang không ngừng nhảy múa theo làn gió, ở dưới gốc cây tre có mấy mục măng non mơn mởn.
Kính Hoa ngẩn người nhớ lại khi nội còn sống hai bà cháu ở dưới quê món ăn chính mỗi ngày hầu như toàn là măng tre như này. Bụi tre to ngay bên cạnh nhà của ông Tư vì nó ngày càng lớn nên đã lấn sang đất nhà hắn, nhiều lần ông Tư định chặt nó nhưng bà nội thấy tiết nên bảo không sao kệ nó, dù gì có nó cũng mát nhà mát cửa chỉ có điều mỗi lần quét sân hơi cực một chút.
“Hự…”
Thần hồn Kính Hoa chấn động, như bị một thứ gì đó va phải, nói chính xác thì bị ai đó đụng mạnh.
Nhìn kỹ lại đỉnh đầu thì là đứa trẻ dây cột tóc màu đỏ đã chạy xuyên qua người hắn chạy đến bụi tre.
Kính Hoa cũng không so đo với nhóc mặt bánh bao, nhìn cái tướng chạy của nhóc thấy cưng hết biết, do được nuông chiều quá hay sao thân hình ục ịch ngắn ngắn.
Chắc là tìm chỗ trốn nhóc tóc bím đây mà
Nhóc dây cột tóc đỏ chạy vòng ra sau bụi tre, coi bộ cũng thông minh dữ đây, mấy chỗ phía trên kia đã nhiều lần bị lộ nên mới chạy tuốt ra sau đây trốn.
Kính Hoa cười cười rồi nghĩ gì đó miệng từ từ cứng lại hình như hơi dọa người.
Không phải chứ?
Hắn ngước mặt lên nhìn trời, mặt trời đứng bóng, hiện tại không sai thì là buổi trưa chính ngọ đi.
Không phải trùng hợp vậy chứ?.!!! Mà là ban ngày ban mặt cũng tính hả ta?!!!
Hồi còn nhỏ, chiều chiều chạng vạng năm sáu giờ, mấy đứa trong xóm hay rủ nhau chơi trốn tìm. Mà hay lắm hắn oẳn tù tì không bao giờ bị hết, toàn là đi trốn thôi, mấy lần chạy qua nhà ông Tư trốn mà gặp ổng là ổng lại dọa rằng.
“Giờ này còn chơi trốn tìm, trốn coi chừng ma giấu vào bụi tre cho ăn bùn là chết queo nha mạy”
Mỗi lần nghe vậy Kính Hoa còn cười hề hề trả lời
“Không có đâu ông Tư, mà có gặp nó là con rủ tụi thằng Tí đánh nó bầm mắt luôn hehe”
Rồi chạy ra sau bụi tre trốn, vì chỗ đó là chỗ trốn an toàn nhất mấy đứa kia không biết tới.
Rồi có lần nghe bà Ba ở gần nhà hay kể chuyện ma còn sóng động hơn cả lúc ông Tư dọa hắn.
Người bị giấu trong bụi tre bị gai tre đâm chảy máu mà không hay biết rồi cho ăn bánh bao làm từ đất sét rồi uống nước tiểu của con bò. Nghe kể mà mặt mày xanh như tàu lá chuối, hắn thấy kinh kinh sao ấy chỉ muốn ói thôi còn sợ thì không có a.
Hiện tại bản thân lại trải qua những chuyện kì dị, trong lòng có chút tin trên đời thứ ma quỷ là có thật, vì bản thân hiện tại hồn lìa khỏi xác là có thật không thể không tin a.
“Ể…”
Chưa tưởng tượng được cảnh tiếp theo như nào thì trước mắt bóng dáng nhỏ nhắn của nhóc dây cột tóc đỏ xẹt qua từ sau bụi cây chạy tới cái giếng cách đó không xa. Đang không biết nó tới đó là gì thì thần kinh Kính Hoa liền chấn động, nhóc đó cư nhiên vậy mà lại nhón chân trèo lên thành nhảy xuống giếng.
Trời ạ, chưa chết vì bị giấu bụi tre thì bị chết vì đuối nước con bà nó rồi.
Kính Hoa hốt hoảng liền chạy tới đưa tay nắm áo thằng nhóc kéo nó lên.
Chuyện gì? Sao lại thế này!
Bàn tay chụp lấy trong không khí xuyên qua lớp áo màu xanh kia, hắn quên mất bản thân hiện tại là một linh hồn không thể chạm vào bất cứ vật thể nào, hắn kinh hãi hét to hoang mang tột độ.
“Cứu, cứu đi có người rơi xuống giếng rồi có ai không?”
Đó là một mạng người huống hồ còn là một đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ, hắn lại đứng đây không làm được gì. Tại sao đưa hắn đến nơi quỷ quái này, lại để hắn vô dụng như vậy, trưng mắt nhìn mọi thứ chỉ trong tầm tay mà không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn nhóc đó từ từ rơi xuống.
Giống như linh cảm của một cặp song sinh, nhóc dây cột tóc xanh từ bên hông nhà chạy lại, nhón chân nhìn xuống, miệng luôn gọi
“Hy Hy, Hy Hy”
Nó cũng bắt đầu khóc lớn.
Kính Hoa một bên cố gắng gọi nhóc, quơ tay múa chân thứ gì làm được hắn đều tận lực thể hiện, hét khàn cả cổ chỉ mong nó có thể nghe thấy tiếng của hắn. Hắn chợt có hi vọng khi nhóc qua sang đối mắt với hắn có lẽ nhóc ấy đã nghe hắn nói biết được hắn đứng bên cạnh.
Nhóc chỉ nhìn hướng Kính Hoa một giây rồi đi tới cái thùng gỗ bên cạnh, nó đứng lên thùng gỗ rồi nhảy xuống giếng. Có lẽ nó nghĩ chỉ cần nhảy xuống đó là có thể cứu Hy Hy của nó lên được.
Hết rồi hết thật rồi!
Kính Hoa khụy xuống đất nước mắt bỗng chốc rơi tí tích hai giọt rồi ba giọt, hai mạng người chỉ một lúc hắn đã tận mắt chứng kiến cái chết của hai đứa trẻ, mà bản thân chỉ biết nhìn.
Không thể chết như thế được phải có cách, còn cách khác mà!