Chương 5 - Ác ma muốn lấy mạng ta
Kính Hoa bật dậy chạy đi tìm người giúp, bản thân không làm được thì để
người khác làm thay, hắn không muốn lúc còn sống là một học sinh giỏi
mười hai năm liền, học sinh nghèo xuất sắc vượt khó, còn nuôi một con
Mít béo ú mập mạp, tuy không giàu có có tiền bạc gì nhiều nhưng giúp
được ai hắn nguyện làm hết khả năng của mình.
Kính Hoa nhắm mắt
xuyên qua từng vách nhà kiên cố, chạy khắp căn nhà rộng lớn tìm kiếm
khắp các gian phòng nhưng không thấy có người nào cả.
Hắn cắn cắn đầu móng tay vừa hay nhớ đến một người.
Phải tóc bím!
Hắn chạy thật nhanh ra ngoài trước sân,nhìn một vòng nhưng nhóc ấy đi đâu
mất rồi. Hiện tại bên ngoài là một mảnh trống không, không có lấy một
bóng người chỉ có cây cảnh và lá cây khô trên đất.
Kính Hoa chạy vòng qua hông nhà bên trái, khi chạy gần tới cái giếng thì tóc bím từ
bên hông nhà phải hướng nhóc dây cột tóc xanh khi nảy chạy ra.
Nhóc ấy vẫn không hề hay biết hai ca ca đã xảy ra chuyện, vẫn bình tĩnh miệng mỉm cười tìm những nơi có thể trốn của hai ca ca.
Kính Hoa nhìn không nổi nữa róng cổ quát lớn, làm đủ mọi cách để chứng tỏ bản thân đang tồn tại, nhưng…đều vô dụng.
Nhóc tóc bím tìm hết chỗ, rồi lại nhìn đến bụi tre, y như cái cách nhóc dây
cột tóc đỏ từng làm, chạy một vòng ra sau bụi tre ở đó thật lâu rồi mới
từ bụi tre chạy tới cái giếng.
Tóc bím dừng lại khi thấy trên
mặt đất là một chiếc giày thêu hoa quen thuộc, bên cạnh là một cái thùng gỗ bị ngã. Nhóc nhìn cái giếng một cái rồi nhặt chiếc giày chạy đi.
Kính Hoa cũng chạy theo sau, càng chạy khoảng cách của hai người càng kéo
ra, cái bóng dáng nhỏ của tóc bím càng xa càng xa rồi nhỏ dần nhỏ dần và biến mất.
Chân Kính Hoa vẫn chạy không ngừng nghỉ, hắn cố gắng đuổi kịp người phía trước, có điều mộ chuyện không như hắn mong muốn.
Đột nhiên xung quanh dịch chuyển khung cảnh mờ ảo biến đổi xoay vòng càng lúc càng nhanh.
“Bụp”
Như cúp điện, xung quanh tối đen, mãi một lúc sau không gian lại dịch chuyển.
Lại một lần nữa đưa hắn đến một nơi xa lạ, chỗ này có vẻ rất lạnh,cơ thể theo phản xạ tự nhiên mà trở nên run cầm cặp.
“Ngươi là thiên mệnh đây sao, haha thật tầm thường và ngu xuẩn”
Theo tiếng nói hai dãy nến hiện ra,một thanh hình cao lớn xung quanh tỏ ra
hắc khí dày đặc,đang đưa lưng về phía này.Ngữ khí hung thần làm Kính Hoa sởn gai ốc, sống lưng lạnh toát.Chưa kịp hoảng loạn người kia quay đầu
bàn tay gân guốc đưa ra như muốn bóp cổ hắn.
Kính Hoa lùi lùi về
sau vài bước đến khi không thể lùi được nữa, người hắn dáng sát vách đá, hai bàn tay đưa lên phòng thủ, bảo vệ mình.
“Đừng làm hại huynh ấy,huynh có gì thì cứ nhắm vào ta”
Là bạch y công tử
Bạch y công tử không biết từ đâu xuất hiện chắn trước người Kính Hoa.Y cương nhạnh nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Nảy giờ nấp phía sau được bạch y che chở Kính Hoa lúc này mới nhích người
chớp chớp mắt muốn xem xem đối dung mạo đối phương thế nào sao lại ngang tàn quá vậy.
Nam nhân này có tướng mạo bất phàm, mắt phượng mày
kiếm,sóng mũi cao thẳng trên ấn đường có một ấn ký màu đỏ, bận hắc phục
đỏ sậm tựa như máu lại thêm áo choàng đen khoát bên ngoài cũng không thể che đi phần cổ có hàng chuỗi tơ máu đỏ, đen chồng chéo dữ tợn,Một thân u ám nhìn hắn ta giống một tên ác ma có khuôn mặt đẹp đẽ.
Đẹp thì có đẹp thật nhưng nhìn chung thì vẫn rất đáng sợ.
“Im miệng, đệ muốn cứu hắn sao, đệ định làm trái ý ta ư?”
Tên ác ma kia như bị chọc giận đôi mắt trở thành màu đỏ, hàn quang toàn là
lệ khí bay tới bóp lấy khuôn mặt trắng trẻo của bạch y công tử, lời nói
rít từ kẻ răng cảnh cáo, nhưng khi bạch y nhăn mày đau đớn hắn ta liền
thu lực lại một chút giống như sợ y đau.
“Huynh đừng lún sâu nữa mà, đừng làm hại người vô tội.”
Bạch y công tử lắc lắc đầu khó khăn nói từng chữ một.Y muốn khuyên nhũ huynh ấy trước lúc không quá muộn để bản thân không phải hối tiếc.
“Vô tội?… chẳng ai là vô tội cả, ta sẽ khiến chúng phải chết, từng người từng người một phải trả giá, haha”
Ác ma nhếch miệng một cái, giống như nghe được một chuyện thật buồn cười, giọng nói như từ cõi u minh, nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay còn lại đưa lên cao phất một cái, chiếc bàn bên cạnh liền bay lên
rồi rơi xuống đất vỡ tan tành, nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười hả
hê.
Bạch y công tử lợi dụng lúc ác ma không chú ý liền lấy một
cây trâm đâm vào bụng tên ác ma. Nắm lấy cánh tay Kính Hoa vẫn còn run
rẩy bỏ chạy.
Hai người vừa chạy ra khỏi hang động đến một con
suối thì tên ác ma đã đuổi đến, cơ thể nơi cây trâm đâm phải chẳng những không hề hấn gì mà sớm đã bị hắn rút ra cầm trong tay như một món đồ
chơi.
Đứng ở trước mặt hai người dùng bàn tay từ từ bóp nát nó, thở một hơi liền tan vào trong không khí.
“Đệ dám vì tên nam nhân này mà phản bội ta”
Tên ác ma thật sự tức giận, ánh mắt hắn nhìn bạch y công tử triều mến nhưng khi chuyển sang nhìn Kính Hoa thì là một cổ sát khí. Ác ma giơ một tay
lên, kéo bạch y công tử về phía hắn ôm người vào trong lòng tay hắn siết lấy eo y, khiến y đau đến nhíu mày.
“Đệ thật biết cách chọc giận người khác”
Nói xong liền phất tay, một luồng khí màu đen phóng về phía Kính Hoa, hắn
bay lên không trung, máu trong miệng ọc ra, rồi rơi xuống hồ.