Chương 21: Ngộ được thiền cơ hiến Phật
- Trang Chủ
- Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên - Y Đái Tuyết
- Chương 21: Ngộ được thiền cơ hiến Phật
“Rừng đá này lớn bao nhiêu?”
Trong lúc lẩm bẩm, cô bé đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói. Nam Nhan nắm lấy chỗ trái tim, sắc mặt tái nhợt..
Sao cô bé lại đột nhiên hoảng sợ như vậy?
Tuy nhiên, cơn đau cũng không kéo dài lâu mà nhanh chóng thuyên giảm, cô bé đứng ngẩn ra một lúc rồi thả con bướm ra, nhưng thấy con bướm vẫn bay tứ tung không tìm được phương hướng, cô thở dài rồi cất con bướm đi.
Sẽ thật tuyệt nếu cô bé biết về phía bắc, nam, đông và tây. Ít nhất sẽ không bị lạc.
Khi Nam Nhan đang loay hoay, cô bé đột nhiên nghe thấy tiếng phượng hoàng bay lên trời sau lưng. Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một tia lửa bay lên trời từ sau sương mù phía trên khu rừng đá, bay vào bầu trời.
Trước khi cô bé có thời gian để phán đoán đó là gì, ngọn lửa bắt đầu từ đâu; sương mù bao phủ bầu trời phía trên khu rừng đá đã bị xua tan bởi năng lượng thần thánh của ngọn lửa, và sương mù trở nên mỏng hơn, để lộ bầu trời đêm đầy sao và ánh trăng.
Cùng lúc đó, đỉnh núi cũng xuất hiện trước mặt Nam Nhan.. Nó chỉ ở ngay trước mặt cô bé, chỉ cần đi tới.
Thật gần!
Nghĩ đến bóng dáng của mẹ trên đỉnh núi mà mình mơ hồ cảm nhận được trong rừng đá, Nam Nhan do dự một chút rồi bước ra khỏi mê cung của rừng đá, đi về phía đỉnh núi.
Nam Nhan không vội vàng lao đi một đường, mà là lách qua mấy cây khô bên cạnh, thận trọng đi ra ngoài, dùng hạt châu cá mập bạc che giấu khí tức của mình. Gạt một đống cành khô sang một bên, liền nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng ngồi xổm trước một vách đá, tập trung suy nghĩ.
“.. Kỳ quái, không phải nên viết như thế này sao?”
Chính là Ân Gia ở nơi đó, hắn suy nghĩ một chút, viết hai hàng trên tường đá: Ta là Đức Phật diệt nghiệp, ta đã chứng ngộ Thiền cơ để cúng dường Ma vương!
Nhưng rất nhanh, dòng chữ này dần dần mờ đi, tường đá trở về nguyên trạng.
Nam Nhan thầm phàn nàn: Chữ viết của hồ ly tinh thật sự rất xấu; Kỷ Dương mà nhìn thấy mình viết như vậy, chỉ sợ hắn xé vở của mình luôn!
Sau đó đảo mắt sang một bên, liền nhìn thấy trên tường đá có một hàng chữ nhỏ, nét chữ cổ xưa. Đại ý là có người cố ý để lại bức tường đá này, chỉ cần ai đó khắc lời mở đầu của công pháp lên thì người đó có thể thu được công pháp còn lại trên bức tường đá.
Đó là chương Tẩy Tội trong Thất Phật Nghiệp Thư.
Thất Phật Nghiệp Thư có ba chương: Tạo Tội, Tẩy Tội, Diệt Tội. Nam Nhan học được chương Tạo Tội, chỉ có thể từ Luyện Khí tu thành Kết Đan. Nếu muốn tu đến Nguyên Anh, cần có chương Tẩy Tội để trở thành vị thần thống trị thế giới, và huyền thoại về nghiền nát tội ác được cho là có thể phá vỡ rào cản của không gian.
Ân Gia liên tục cố gắng khắc câu mở đầu lên bức tường đá, vẫn không thành công. Sau khi đá mạnh vào bức tường đá, vẻ mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, cảnh giác nhìn về phía sau.
“Ai?”
Trong giây lát, Nam Nhan nghĩ rằng hắn đã phát hiện ra mình. Nhưng ngay sau đó, tiếng cười khúc khích từ nơi khác truyền đến.
“Ân đạo hữu! Ma pháp chỉ có thể áp dụng cho người và ma. Yêu tộc có trải qua bao nhiêu khổ cực, cũng chỉ có thể lên ngôi với khỉ.” Điệp Loan cười âm trầm, nói: “Nhưng cũng không có gì quan trọng. Ta chỉ là muốn hỏi một chút, vừa rồi ta phát hiện: Ta cách Ân đạo hữu ba mươi thước, ngươi mới hỏi; có phải Ân đạo hữu thật sự là tu sĩ Trúc Cơ không?”
Gió lạnh thổi qua đỉnh vách núi, Ân Gia bất động, khóe môi hơi cong lên, nói: “Ta chỉ có hai tình huống muốn nói thật, một là cùng nữ nhân ở trên giường, hai là sau khi giết người. Ngươi muốn làm gì?”
Điệp Loan tặc lưỡi, đặt quan tài xuống, lập tức có bướm ma bao quanh, xác rối lấy đà. Nàng ta chậm rãi đi về phía Ân Gia: “Nghe nói Dần Châu là kinh đô của yêu tộc vào thời cổ đại, và tất cả yêu vật hoành hành đến tận khi Xích Đế Nam Minh xuống Dậu Châu, tàn sát hàng vạn yêu thú, cải chính thế giới, buộc các vị vua của yêu tộc phải xưng đế trong Vòng xoáy quỷ biển Bắc. Một trong số đó, Thiên Hồ có huyễn thuật thông thiên. Ban đầu là một yêu tu Luyện Khí, nhưng thông qua huyễn thuật, có thể biến thành tu sĩ Trúc Cơ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Sau khi nghe câu chuyện, Ân Gia không cảm thấy bối rối và nói: “Ngươi muốn chiến đấu với ta? Chỉ có một mình?”
“Trên đường đi, ta thấy ngươi mang theo một tiểu tử có tư chất không tốt lắm. Ta đã để đệ tử của ta đi thu thập hắn rồi, lát nữa sẽ tới đây. Ân đạo hữu, chúng ta hãy trân trọng khoảng thời gian riêng tư của ngươi và ta đi.”
Điệp Loan nói xong, trong mắt lóe lên hung quang, mang theo rối xác đi lên. Phù chú trên vách núi trong nháy mắt biến mất, gây nên hỗn loạn.
Khi Nam Nhan nghe nói rằng những ma tu khác do Điệp Loan mang đến đang đuổi giết Kỷ Dương, cô bé đã hoảng sợ một lúc. Nhưng sau khi nghĩ lại, ngay cả khi cô ấy tự mình đi cũng vô dụng. Khi nhìn lên, cô ấy nhìn thấy tảng đá dường như có chút quen thuộc. Một lúc sau, trong đầu có một kế hoạch.
Trong sách “Minh họa đá kỳ lạ”, cô bé đã thấy một loại đá ma thuật; sau khi bị ngoại lực phá vỡ, năng lượng ma thuật sẽ tự sinh ra và sửa chữa thân đá.
Một bên khác, Ân Gia âm thầm cau mày. Hắn đúng là có thiên phú làm tu vi của mình nhảy vọt lên, nhưng nhược điểm là linh lực của hắn không đủ để tiêu hao huyễn thuật Trúc Cơ. Dù sao thì hắn không bằng tu sĩ Trúc Cơ chân chính. Sau mấy hơi thở, một khi huyễn cảnh bị đánh vỡ, hắn sẽ bị buộc quay về cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn.
Huống chi, Điệp Loan còn có một con rối xác cũng đang ở cảnh giới Trúc Cơ.
Tuy nhiên, hắn đã nhiều năm ở các vùng đất bí mật, trong bộ bài của hắn có rất nhiều quân bài. Nếu như Điệp Loan muốn giết hắn, còn cần vận may!
Trong lòng nghĩ như vậy, Ân Gia lắc lắc túi càn khôn. Ba thứ bay ra từ trong đó: Một là chiếc gương cổ, tiếp theo là quạt xếp, thứ ba là một loại trái cây kỳ lạ.
Điệp Loan cả kinh, lập tức nổi lên tham lam: “Gương Ma Ngọa, quạt Thanh Loan, linh quả chín trăm năm.. Hồ ly ngươi thật là giàu có!”
Nhưng cho dù không kiềm chế được lòng tham, nàng ta cũng không dám thả lỏng, vừa rút lui liền cho ma điệp quấy nhiễu, khiến xác sống hung hăng tấn công, lao tới trên người Ân Gia. Chiếc gương cổ rung lên, phản chiếu ánh sáng làm xuất hiện vết bỏng trên ngón tay và móng vuốt của con rối xác, khiến nó phát ra một tiếng hét đau đớn.
Cùng lúc đó, Ân Gia nuốt linh quả vào, linh lực trong toàn thân lập tức được nạp lại. Hắn ta cầm chiếc quạt xếp ném về phía Điệp Loan. Đột nhiên, một con chim màu xanh lục từ trong quạt lao ra và lao về phía Điệp Loan.
“Vẫn còn sót lại linh hồn Thanh Loan..”
Điệp Loan không dám đối đầu, vì vậy nàng ta lùi lại thêm mười bước, và thả hàng trăm con bướm ma bao vây Thanh Loan. Nhưng Thanh Loan là một con chim thần. Và với một tiếng kêu vang, nó đã phá vỡ sự cản trở của bướm ma, bay lên với ngọn lửa xanh và đánh thẳng vào năng lượng ma thuật hộ thân của Điệp Loan.
Điệp Loan chịu đòn, cánh tay bị cháy sém, trông có chút chật vật. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy linh lực của Ân Gia chỉ còn một nửa, nàng ta cười lạnh: “Ân đạo hữu, đến lượt ta.”
Vừa nói, nàng ta vừa định vận dụng bí kỹ khiến rối xác đánh trả, đột nhiên có người ở bên vách đá kêu to:
“Còn đánh nữa, ta đập vỡ bức tường đá này!”
Hai người nhìn về phía vách đá, liền thấy một kẻ béo cưỡi trên vách đá, trong lòng bàn tay là kim quang sáng ngời. Họ vừa nhìn sang, tiểu mập mạp liền vỗ một cái, vách đá lập tức nứt thành từng mảng như mạng nhện.
“Người dám!”
“Cầu Cầu, đừng!”
Ân Gia và Điệp Loan đồng thời sửng sốt. Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, mấu chốt là vì những ma pháp trên đá ma thuật, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điệp Loan là người tức giận nhất. Nàng ta rất muốn dây chuyền ngọc cá mập bạc trên người Nam Nhan, nhưng vì có Ân Gia bên cạnh, nàng ta dịu giọng nói: “Đạo hữu trẻ tuổi, đừng xúc động! Ngươi xuất hiện ở đây lúc này, hẳn phải có một yêu cầu gì đó. Mà mọi thứ đều rất dễ thảo luận!”
“Gửi tin nhắn cho đồng môn của ngươi, bảo hắn ta đừng đụng vào ca ca ta. Đợi huynh ấy bình an vô sự, ta sẽ xuống.”
“Được, được! Ngươi không nói, ta cũng làm như vậy.” Điệp Loan lập tức làm phép triệu hồi đồng môn, sau đó nói: “Tiểu đạo hữu, ngươi hiện tại có thể từ trên tường đá đi xuống..”
Thấy nàng ta đã làm theo, Nam Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi nhất định muốn thứ pháp thuật trên tường đá này. Ta có thể giải trừ cấm chế của thuật này, nhưng ngươi phải thề: Để cho ta cùng hai vị đồng môn xuống núi, an toàn rời khỏi Uế Cốc; nếu không, các ngươi cả đời không thể đề cao tu vi, cuối đời sẽ chết.”
Lời thề Tâm ma là lời thề phổ biến nhất và hiệu quả nhất trong giới tu hành. Điều quan trọng nhất đối với một tu sĩ là đề cao cảnh giới của mình và đạt được Trường sinh. Một khi vi phạm lời thề, tâm ma nhất định sẽ tới quấy rối, ít nhất là cảnh giới thụt lùi, nặng nhất sẽ điên cuồng mà chết.
Ân Gia cau mày và nói: “Tại sao ngươi lại lặng lẽ đến gần như vậy.. Thôi, quên đi! Ta không có bất kỳ suy nghĩ nào về ba người các ngươi. Ta có thể thề với tâm ma. Nhưng ngươi nói rằng có thể giải cấm chế của bức tường đá.. Cô bé, khoe khoang lớn quá không?”
Điệp Loan cũng nói: “Tiểu đạo hữu, hắn là yêu tộc, không giải được. Nếu như ta khắc lời mở đầu, bức tường đá này nhất định có thể giải.”
Nam Nhan nói: “Không phải vì hắn ta có phải yêu hay không, ban đầu ta chỉ nghĩ là do nét chữ của hắn ta xấu..”
Ân Gia tức giận nói: “Ngươi đang nói ai xấu?”
Nam Nhan phớt lờ hắn ta và nói: “Có thể do chữ viết của hắn ta quá xấu, ngươi có thể đứng cách xa mười thước và thử khắc nó. Nếu nó không hoạt động, thì đừng nghĩ về nó nữa, ngoại trừ giải pháp của ta.”
Điệp Loan bán tin bán nghi, thấy những gì cô bé nói rất chắc chắn, bèn để con rối xác trông chừng Ân Gia, rồi bước tới và nói: “Vậy ta sẽ thử. Nếu không hiệu quả, ta sẽ thề với tâm ma.”
Vừa nói, nàng ta vừa ngưng tụ khí tức thành một thanh kiếm trên tường đá, chậm rãi khắc xuống những từ mở đầu giống như n Gia đã viết trước đó. Sau hai hơi thở, nét chữ trên mặt bức tường đá lại biến mất.
Làm sao có thể như vậy?
Lúc này, Điệp Loan mới có vẻ trịnh trọng nói: “Xem ra chỉ có tu sĩ tu luyện kỹ năng áp chế ma pháp mới có thể để lại lời trên đó.. Nhưng nếu ngươi làm như vậy, chẳng phải ngươi sẽ trực tiếp phá hủy bức tường đá này sao?”
Nam Nhan lật người, nói: “Ta dùng linh lực bình thường viết. Ngươi có thể thề với tâm ma; đặc biệt là nếu như lão nhân họ Đặng muốn đánh chúng ta, ngươi nhất định phải giúp chúng ta ngăn cản.”
Điệp Loan và Ân Gia nhìn nhau.
Ân Gia không quan tâm, nói: “Được rồi, miễn là ngươi giải câu đố trên bức tường đá để chúng ta có thể xem công pháp, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương ba người các ngươi, sẽ giúp đỡ khi cần thiết.”
Đôi mắt của Điệp Loan lấp lánh, đồng thời nàng ta thề với lời thề tâm ma.
Sau khi Nam Nhan đã nghe chắc chắn, cô bé xắn tay áo lên và chậm rãi ngưng tụ linh lực bằng hai ngón tay.
Thất Phật Nghiệp Thư mặc dù có hình dạng giống như thần thông, nhưng bản chất là Phật, phương pháp chân chính để viết nên là như vậy: Ta là một con quỷ giết người và tạo nghiệp, ta đã ngộ ra Thiền cơ và dâng cho Đức Phật!
Khi chữ cuối cùng rơi xuống, bức tường đá đột nhiên phồng lên, chữ viết trên tảng đá cuộn thành một vòng xoáy, đồng thời huyết quang phun ra.
“Đây là gì?”
Điệp Loan và Ân Gia cảm thấy trong cơ thể có một luồng sát khí vô song, theo bản năng lùi lại, nhất thời bị ánh sáng màu máu làm cho lóa mắt. Đừng nói là nhìn vào, ngay cả ý thức cũng hỗn loạn.
Nam Nhan ở gần nhất cũng bị huyết quang đâm thẳng vào, không kịp chạy trốn, chỉ cảm thấy trong tường đá có một người ẩn nấp, thân hình mặc Phật bào màu đen, tóc trắng như tuyết, quanh thân tràn đầy ma khí. Khi lão từ trong vách đá chậm rãi đi ra, mặc dù Nam Nhan không nhìn rõ mặt của lão, nhưng nàng có thể cảm giác được lão không có ác ý, ngược lại đưa tay vuốt tóc nàng một cái đầy thương cảm.
Sau đó, cơ thể lão quỷ tan biến thành vô số ký tự tiếng Phạn và trút chúng vào thiên linh của cô bé.
Nam Nhan rốt cuộc nhìn ra hình như lão mở miệng nói tên của một người; còn chưa kịp đoán ra lão nói cái gì, mọi thứ trước mắt đều bị những chữ Phạn kia đoạt đi.
Sau vài nhịp thở, huyết quang tiêu tán, tường đá nứt ra từng lớp, Nam Nhan từ từ ngã xuống đất giữa khói bụi, lảo đảo tiến lên vài bước, sau đó lại ngã xuống đất, ngây người.
Điệp Loan đột nhiên hét lên giận dữ: “Hóa ra là.. truyền thừa?”
Truyền thừa là phương pháp chỉ có cường giả Nguyên Anh trở lên mới có thể làm được. Không phải là khắc công pháp cho mọi người đọc, mà là thông qua một phương pháp nào đó trực tiếp truyền công pháp vào linh hồn của tu sĩ. Chỉ cần như vậy. Tu sĩ không nói gì, không ai có thể nhìn thấy, và không thể tra xét linh hồn.
Bởi vì từ giờ phút này trở đi, công pháp tu luyện hoàn toàn là tài sản của vị tu sĩ này.
Ân Gia thậm chí còn cáu kỉnh hơn nàng ta, và đang định bước lên phía trước, thì đột nhiên một khí tức từ bên cạnh truyền đến. Không ngờ có một người luyện khí ở giai đoạn cuối đã phục kích ở đây. Trong khi tất cả họ đều bị tấn công bởi ánh sáng màu máu, hắn ta đã điều khiển gió, ngay lập tức bắt được Nam Nhan.
Đó là Chiến Tiên, người đã bị Đặng Bá cử đi trước đó và nên rời khỏi vòng trong của Uế Cốc rồi.
“Đa tạ Điệp Loan sư thúc đã ban cho ta vải cá mập bạc.” Chiến Tiên trói chặt Nam Nhan bằng dây trói thành hai đoạn rồi cười khúm núm với Điệp Loan.
Ân Gia tức giận nói: “Mặt mũi của tu sĩ Trúc Cơ ngươi ở đâu hả?”
“Sư điệt ta luôn luôn khôn khéo, và nó chưa bao giờ thề thốt gì.” Điệp Loan cười khúc khích, đi đến gần Nam Nhan, muốn nâng cằm Nam Nhan bằng đầu ngón tay, nhưng lại ngón tay lại chọc vào phần thịt mềm dày trên cằm cô bé, lúng túng một hồi, nàng ta thu ngón tay lại, nói: “Ân đạo hữu nói rất đúng, ta là tu sĩ Trúc Cơ tôn nghiêm, bị một đứa bé khi dễ đến mức này, ta nên đòi lại chút gì!”
Nàng ta nói xong, Chiến Tiên bên cạnh đột nhiên hơi biến sắc mặt, nói: “Sư thúc, đồng môn ở rừng đá.. đều đã chết!”
“Ngươi nói gì?”
Chiến Tiên quay sang phía khu rừng đá, và đột nhiên nghe thấy nhiều âm thanh kinh hoàng và tiếng hét. Xác chết của một số đệ tử Giáo phái Thần Quan bay ra ngoài cùng với những con rối xác và rơi xuống vách đá.
“Sư đệ!” Chiến Tiên lập tức bước lên phía trước.
Lúc hắn sắp tới gần, đột nhiên dưới thi thể lóe lên một tia sáng, một bộ yểm giáp hình rắn từ dưới thi thể giống như tia chớp lao ra, quấn lấy cổ Chiến Tiên, phun ra một con dao nhọn, kề vào cổ họng hắn ta.
“Sư thúc, cứu con với..” Chiến Tiên không dám cử động, sau đó kinh hãi nhìn thanh niên chậm rãi đi tới từ phía bên phải.
Trên quần áo của Kỷ Dương có vết máu, hắn tùy tiện ném một thanh pháp kiếm gãy sang một bên, nhìn tình hình trên vách đá, nói: “Tiền bối, làm gì phải tính toán với một đứa trẻ như thế?”
Rõ ràng là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng khi Điệp Loan bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim nàng ta cảm thấy lạnh lẽo vô cớ, và thậm chí không thể nhìn thẳng. Nàng ta nắm lấy vai Nam Nhan và lùi lại một chút, nói: “Hôm nay là một chút vấp ngã của ta, nhưng ngươi có chắc chắn muốn trở thành kẻ thù của chúng ta không? Chỉ cần ta phát ra tín hiệu, sau khi lão Đặng tụ họp với ta, ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Ân Gia nói: “Đừng tin người phụ nữ này, nàng ta đã thề với tâm ma là không làm tổn thương cô bé.”
“Cám ơn ngươi nhắc nhở.” Kỷ Dương liếc nhìn Nam Nhan còn chưa tỉnh táo, nói: “Vừa rồi đột nhiên có biến. Hiện tại rừng đá bị bao phủ trong sương mù kỳ dị. Ngươi xác định sau khi ngươi phát đi tín hiệu, thứ đầu tiên ngươi nhìn thấy là đồng tu của mình, không phải chiếc xe mây nhỏ vừa mới tiến vào tâm của Uế Cốc sao?”
Khuôn mặt của Điệp Loan trở nên khó coi trong giây lát, ý của Kỷ Dương là nàng ta phát ra tín hiệu cũng có thể thu hút sự chú ý của xe mây. Nàng ta chế nhạo: “Cô gái này rất quan trọng đối với môn phái của chúng ta. Ta khuyên ngươi nên tìm một tiểu muội khác dễ nhìn hơn. Cô bé rất xấu, ta không tin rằng ngươi có thể can thiệp vào việc của Thần Quan giáo vì cô ấy.”
“Việc của cô bé, ta với tư cách là một ca ca, sẽ lo liệu mọi thứ.”
“Ồ?” Điệp Loan nói với vẻ ác độc trên khuôn mặt, “Ta có hai đạo lữ, vì phụ bạch ta mà ta đã cho con rối xác ăn rồi. Ta không bao giờ tin những gì một người đàn ông nói. Vì vậy hãy nhìn đi, con rối xác này ăn ngón tay người; nếu không cho nó ăn một ngày, nó sẽ trở nên hung dữ và không nghe lời. Ta không muốn làm tổn thương mạng sống của cô bé, chỉ cắt ngón tay của cô ấy để nuôi con rối xác của ta. Nếu ngươi thực sự có tình cảm như vậy, ngươi có thể..”
Ngay lúc Ân Gia muốn nói nữ nhân này quá đáng, liền thấy một tia hàn quang bay tới, xác sống hưng phấn cắn một cái, sau đó cẩn thận nhai, rất là hài lòng.
“Ngươi và tên họ Mục, thật đúng là so kẻ này ngu xuẩn hơn kẻ kia..” Ân Gia sửng sốt.
Kỷ Dương nhẹ nhàng nắm chặt tay phải, kẽ tay có máu chảy ra, nhưng thần sắc lại vô cùng lãnh đạm, phảng phất như không phải ngón tay chính mình bị gãy, “Đủ chưa?”