Chương 57: So đọ
Tạ Lăng Du hơi khó xử. Hắn chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy, kể cả là khi còn bé cũng chưa bao giờ tắm chung với Hạ Úy.
Nhưng chẳng lẽ đây là cách Thanh Khâu Quyết thể hiện thiện chí?
Có lẽ y với bạn tốt của mình đều tắm chung với nhau?
Nếu như mình từ chối thì có làm y buồn hay thất vọng không nhỉ?
Trong đầu Tạ Lăng Du hiện lên liên tiếp mấy vấn đề, có thể nói là thiên nhân giao chiến.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nhỏ giọng nói: “…Được.”
Câu này không khó nghe ra được sự do dự.
Nhưng thật ra Thanh Khâu Quyết đã chuẩn bị sẵn mình sẽ bị từ chối. Chẳng hiểu sao lúc đó y lại cảm thấy xấu hổ, nghĩ gì nói đó. Ai ngờ thái độ của Tạ Lăng Du lại khác thường, không như bình thường làm cho y nghẹn họng.
Lời đã nói rồi, chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi.
Yết hầu Thanh Khâu Quyết lên xuống vài cái, mơ hồ đáp: “Ồ, được.”
Lưu phủ có một phòng tắm.
So ra thì không sa hoa tráng lệ được như kinh thành, nhưng cũng có phong cách khác. Trong phòng có một hồ nước đến tầm đùi một nam thanh niên trưởng thành, bốn góc xung quanh được bao bởi ván gỗ bóng loáng làm thành bể tắm, quần áo thì để ở bình phong hoặc trên cái ghế gần đó.
Nơi này giống như là để cho chủ nhà dùng, mà hiện giờ Lưu huyện lệnh đâu rảnh để hưởng thụ, nhưng cũng may là mỗi ngày vẫn có người quét dọn nên giờ mới lời cho bọn họ. Hai người lẳng lặng tự lấy quần áo tắm rồi đi vào.
Trong phòng tắm tràn ngập sương khói và hơi nóng, người hầu còn tận tình thắm thêm cả hương thơm, thấy Thanh Khâu Quyết đến hầu thì quy củ lui ra, thuận tay đóng cả cửa lại.
Tạ Lăng Du vẫn đang do dự, ngón tay để trên đai lưng thì bên tai nghe thấy tiếng sột soạt. Hắn do dự quay đầu sang thì đúng lúc thấy áo Thanh Khâu Quyết đã cởi một nửa đến đầu vai, áo vải thô rơi xuống đất, để lộ ra cơ thể gầy mà rắn rỏi của y, còn có thêm một lớp cơ bắp mỏng, hia chân thẳng tắp thon dài.
Đây vốn là một cảnh vô cùng đẹp măt. Tạ Lăng Du theo bản năng muốn nhìn đi chỗ khác, thầm niệm suốt phi lễ chớ nhìn, nhưng ngay sau đó ánh mắt đã dán vào cổ với đầu vai của y, ở đó có một mảng đỏ lớn bị quần áo cọ vào.
Tạ Lăng Du nhíu mày, ánh mắt nhìn theo vệt đỏ đó xuống dưới, thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên người y. Những vết sẹo này là những vết thương cũ, có màu trắng hình lưỡi liềm nhưng lai chẳng phá hỏng vẻ đẹp này mà còn trông hung hãn hoang dã, làm cho người nhìn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tay Thanh Khâu Quyết khựng lại ở lưng quần, cuối cùng để lại quần lót. Tạ Lăng Du thấy hắn định quay người mới vội vàng kéo đai lưng, mấy giây liền cởi xiêm y mình lung tung cả ra, cũng có giữ lại.
Có lẽ là do trong phòng tắm nóng, cả người Tạ Lăng Du ửng đỏ lên, lại vì chột dạ nên ra vẻ hào phóng bước nhanh vào trong hồ.
Bước một chân vòa, bọt nước bắn lên. Thanh Khâu Quyết hơi nghiêng đầu, mắt cũng theo bản năng mà nhắm lại nhưng vẫn cay mắt.
Tạ Lăng Du thấy y dụi mắt thì mới nhạn ra. Hắn chột dạ ghé lại gần, giữ lấy cánh tay của Thanh Khâu Quyết không cho y dụi nữa: “Sao rồi, khó chịu không?”
Thanh Khâu Quyết nheo mắt chớp chớp, đệp vào mắt là một khoảng trắng nõn, y hoảng quá nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không sao.”
Tạ Lăng Du không yên tâm ngắm nghía một lát, thấy ngoại trừ đuôi mắt y hơi đỏ thì cũng không có gì bất thường mới yên tâm. Không khí xấu hổ trước đó được hóa giả, Tạ Lăng Du lùi về sau ngồi xuống, nước trong hồ vừa đúng đến xương quai xanh của hắn. Thanh Khâu Quyết ở phía đối diện cũng ngồi vào nước, lộ ra lại là tấm ngực rộng lớn rắn chắc.
Trong phòng tắm tiếng nước rí rách, Tạ Lăng Du không nhịn được hỏi: “Các huynh bình thường thích tắm chung với nhau hả?”
Vấn đề này thật ra là thuận miệng hỏi thôi.
Hắn biết Thanh Khâu Quyết tuy là người tập võ nhưng văn thái cũng chẳng kém cạnh, nếu không thì ở Vụ Kình Lạc đã chẳng đoạt giải nhất. Nhưng y lại chẳng có sự chua chát của văn nhân, cũng chẳng có sự thô bạo của võ giả.
Trên người y có một loại cảm giác hồn nhiên sẵn có.
Rất khó để tượng tượng cái cảnh Thanh Khâu Quyết tắm chung với một đám đàn ông vạm vỡ. Tạ Lăng Du chỉ mới mường tượng thôi đã rùng mình.
“Thỉnh thoảng thôi, lúc nào bất đắc dĩ mới thế.” Thanh Khâu Quyết lạnh nhạt nói, giọng nói hơi trầm thấp.
Tạ Lăng Du bất ngờ, muốn hỏi thế tại sao chúng ta lại tắm chung, nhưng lời vừa đến miệng lại biến thành một câu đáp lại mơ hồ: “Thì ra là vậy…”
Hắn rũ mắt xuống, trong lòng hơi loạn. Hắn đưa tay té té nước, dòng nước chảy qua kẽ ngón tay. Tạ Lăng Du mặc kệ mình chìm vào trong nước, cảm giác ấm áp bao vây lấy hắn.
“Nhiều nhất là ba ngày là Tôn Kiềm sẽ về.” Thanh Khâu Quyết ngửa đầu, thả lỏng dựa vào vách hồ.
Tiền đề là không có gì bất ngờ xảy ra.
Tạ Lăng Du nhìn về phía y, ánh mắt không cẩn thận lộ ra một tia chăm chú và hoài nghi, không để ý đến lời y vừa mới nói mà gằn từng chữ một hỏi: “Thanh Trại là tên thật của huynh sao?”
Lưng Thanh Khâu Quyết thoáng căng cứng, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, như không có gì nói: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Luôn thong dong bình tĩnh hiếm khi cảm thấy có chút bất an, như thể có một cái gai trong lòng.
Tạ Lăng Du nhìn ra y dường như không muốn nhắc đến chuyện này, trong lòng hơi ảo não, lại hơi cảm thấy mất mát. Hắn rất nhanh cười cười: “Không có gì, chỉ tiện mồm hỏi chút thôi…”
Có những ranh giới khó có thể vượt qua, bọn họ vốn là…
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Mặt hai người nghiêm lại, không khí ám muội lúc nãy không còn sót lại chút gì.
Bọn họ lấy vải bố chà lau vài bừa mấy cái, mặc kệ mấy thứ khác, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra “uỳnh” một cái, hơi nóng trong phòng ùa ra ngoài làm hơi nước bớt đi. Tóc hai người bọn họ chạm nước nhưng chỉ thả bừa ở sau, chỉ một lát sau áo đã ướt thành một mảng lớn, nhưng hiện giờ không rảnh để bận tâm đến.
Tạ Lăng Du thấy đám người hầu sắc mặt hoảng loạn, túm vừa lấy một tên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người hầu kia mắt lóe lên, trở tay nắm lấy ống tay áo của hắn. Bây giờ không rảnh lo tôn ti khác biệt gì cả, hắn vẻ mặt như đưa đám: “Công tử mau quay lại đi. Thuộc hạ của Lâm tướng quân vừa mới đến gác mái tuần tra, không biết sao lại tranh chấp, loạn cào cào lên hết cả rồi. Công tử mau đến xem thế nào đi!”
Tâm trạng Tạ Lăng Du trầm xuống. Trong cơn giận dữ, hắn buông tay người hầu ra, nhanh chân chạy đến gác mái. Dọc đường đi mặt hắn trầm như nước, bị một lực đạo đè bả vai lại, Tạ Lăng Du sửng sốt.
Chân bọn họ chẳng ngừng lại, lực đạo kia như thể là để nhắc nhở hắn, nháy mắt liền thu hồi lại. Thanh Khâu Quyết nhìn hắn, trên mặt không có ý cười: “Tạ Lăng Du, bình tĩnh.”
Đây là lần đầu tiên Thanh Khâu Quyết gọi thẳng tên hắn. Tạ Lăng Du như được một đòn cảnh tỉnh, bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục đi.
Gác mái ở giữa trấn nên có chút động tĩnh nào là hàng xóm láng giềng đều sẽ bị kinh động. Bây giờ bọn họ đều đang đứng ở cửa nhà mình, xa xa lạnh lùng nhìn thuộc hạ của Lâm Thành. Nhóm lang trung với đám võ tướng giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm càng thêm căng thẳng.
Đứng mũi chịu sào chính là vị lang trung thô lỗ kia, ông ấy đang chửi đổng, lăng mạ không sót từ thô tục nào như phun máu chó vào người đối diện. Tên thuộc hạ kia chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế, lập tức đỏ mặt tía tai định chửi lại nhưng vừa mở mồm đã bị Lâm Thành cho một cú bạt tai trời giáng.
“Đủ rồi!” Lâm Thành thoáng liếc Tạ Lăng Du rồi vội vàng đi đến, sắc mặt càng đen thêm.
Tên thuộc hạ bị lời này làm cho sửng sốt, không thể tin nổi ôm mặt nhìn ông, ngập ngừng nói: “… Tướng quân.”
Tạ Lăng Du nhìn trò hề trước mặt này, sắc mặt lạnh tanh, đứng thẳng ở phía trước nhóm lang trung hết sức bảo vệ. Tiếng chửi bậy của nhóm lang trung phía sau cũng nhỏ lại đôi chút, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm bất bình tức giận.
Lời oán trách của bọn họ bị Tạ Lăng Du nghe thấy, hắn cũng tạm đoán ra được ngọn nguồn.
Có vẻ là do đám quân Lâm gia này bình thường ở kinh thành quen thói kiêu ngạo, khi đi tuần thì cứ vênh mặt lên trời, vốn đã khiến người ta khó chịu. Lần này bọ họ chỉ là quan viên áp tải lương thực, theo lý thuyết thì không nên nhúng tay vào chuyện dịch bệnh. Nhưng bọn họ cứ thế mà phớt lờ đi Tạ Lăng Du là người làm chủ chính ở đây, cứ thế công khai đến gái mái chỉ trỏ này nọ.
Vừa vào cửa đã tỏ thái độ xua tay, chốc thì chê bẩn, chốc thì bảo bọn họ cứ túm tụm với nhau thì thảo luận nổi cái gì. Vốn là bọn họ có thể nhịn được, rất nhớ cái dáng vẻ nho nhã lễ độ, khiêm tốn của Tạ Lăng Du.
Ai ngờ tên thuộc hạ này ghi thù Tạ Lăng Du ra oai phủ đầu, đi mỉa mai chế nhạo Tạ Lăng Du làm việc chả được tích sự gì, có việc cỏn con cũng chả sắp xếp ra hồn. Vị lang trung thô lỗ kia thì đã nóng tính sẵn, từ trước đến nay ông luôn yêu ghét rõ ràng. Mấy ngày nay sự chân thành của nhóm Tạ Lăng Du bọn họ đều thấy được, đám người này là cái thá gì. Vì thế nên ông thẳng tay đập bàn đứng phắt dậy chửi tên thuộc hạ kia te tua.
Lần này nhóm lang trung cũng không cản ông, mọi người đều hợp sức đuổi đám này ra ngoài. Tên thuộc hạ này đương nhiên cũng không ngờ lại đụng phải quả khó nhằn, lập tức liền hơi chột dạ. Những người khác chẳng biết ra làm sao nên mới đi gọi Lâm Thành lại đây, thế là có một màn này.
Tạ Lăng Du thay một bộ áo màu xanh nên có phần nổi bật. Sắc mặt hắn trầm xuống, lại có vẻ không giận tự uy: “Lâm tướng quân, đây là đang diễn vở gì vậy?”
Sắc mặt Lâm Thành rất khó coi, thoái lườm thuộc hạ của mình một cái. Ông giờ đã là ngồi trên lưng cọp khó mà xuống được, theo tình huống này thì ông đuối lý trước.
Nhưng có gì nói đó, bảo ông đi xin lỗi một tiểu bối trước mặt nhiêu người như vậy, đương nhiên là không đời nào.
Ông đá tên thuộc hạ gây chuyện kia một cước. Người kia bị ông đá một cái thì lảo đảo, tí nữa thì ngã rầm xuống. Dù gì cũng quen diễu võ dương oai rồi, mất mặt như này làm hắn nhục nhã vô cùng, nhưng lại e sợ uy của Lâm Thành nên chỉ có thể ngậm miệng cúi đầu không dám ho he gì.
Nhưng Lâm Thành đương nhiên là không định buông tha cho hắn, giọng nói lạnh lẽo mà hắn lạnh cả sống lưng: “Sao đây, chờ bổn tướng quân xin lỗi hộ ngươi sao?”
Tên thuộc hạ kia mặt trắng bệch, rõ là nam nhi thân cao bảy thước lại như trẻ con bị phạt, nơm nớp lo sợ nhìn ông, chẳng có chút khí thế kiêu ngạo nào như vừa nãy: “Tướng, tướng quân…”
Ánh mắt Lâm Thành lại càng lạnh lẽo hơn, dường như ánh lên sát khí đã chinh chiến sa trường bao năm. Tên thuộc hạ kia không dám nhiều lời, quỳ xuống trước mặt Tạ Lăng Du, khó khăn nói: “Xin công tử thứ tội, chư vị đại phu thứ tội…”
Tạ Lăng Du không thèm nhìn hắn, thầm cười lạnh một cái. Đang định tìm cơ hội làm giảm nhuệ khí của Lâm Thành, không ngờ trời lại giúp hắn, đưa cơ hội này đến trước mặt hắn.
Này thì sao lại buông tha được?
Tạ Lăng Du cười khẩy một cái, không thèm để ý đến lời của tên thuộc hạ kia mà hờ hững nói: “Tướng quân là người hào sảng, vậy thì cho Tạ mỗ nói thẳng.”
“Về công, tại hạ là người bệ hạ khâm định. Nếu Lâm tướng quân có lòng muốn cứu giúp bá tánh phồn trấn thì sao đêm tiệc đó lại nhường cơ hội này cho tiểu bối chứ. Về tư, đã vô tình đắc tội tướng quân nhưng Tạ mỗ chỉ là trong lòng có giang sơn này, một lòng muốn phục vụ cho Tổ quốc, mong rằng tướng quân hiểu cho mà đừng vì ân oán cá nhân làm cho vãn bối khó xử. Hiện giờ tiểu bối chỉ muốn lấy đại cục làm trọng.”
Một đoạn này làm cho mọi người bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Lâm Thành cũng mang vẻ khinh thường hơn. Hành vi của hai người này mọi người đều đã thấy rõ. Lúc trước nghĩ trong kinh cũng không yên ổn lắm, như thế này thì hóa ra cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
Lâm Thành siết chặt nắm tay, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Tạ Lăng Du. Tạ Lăng Du cũng chẳng nhường, trong ánh mắt ôn hòa ẩn chứa một lời cảnh cáo. Ánh mắt hai người đối diện nhau đã là một loại so đọ.