Chương 56: Đến thành Nam Lăng
Tạ Lăng Du khoanh tay đứng nhìn Thanh Khâu Quyết thu dọn tay nải. Y rất chi là nhàn nhã thoải mái thong thả thắt nút túi lại. Thanh Khâu Quyết còn đặc biệt quay ra hỏi: “Thế nào?”
Nhớ lại cái dáng vẻ thô bạo nhồi nhét xiêm y của y, miệng Tạ Lăng Du giật giật, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói: “Rất tốt.”
Tuy rằng hắn thẹn với lòng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Tôn tiểu Tướng quân đi rồi thì mọi chuyện sẽ xong xuôi, thoát khỏi biển khổ rồi. Hắn muốn sớm chiều ở chung với người này, ngủ cùng giường thì đương nhiên phải biết khéo ăn khéo nói.
Tạ Lăng Du thầm thở dài, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tôn tiểu Tướng quân nhíu mày, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cái tay nải trước mặt thì hơi nhức nhức cái đầu, muốn nói lại thôi.
“Thế này…”
Thanh Khâu Quyết lườm hắn, cười như không cười: “Sao, Tạ huynh cảm thấy ra hơi quá, không đành lòng hả?”
“… Ta cảm thấy hơi nhiều quần áo.” Tạ Lăng Du chột dạ quay đầu, thầm dập đầu nhận lỗi với Tôn tiểu Tướng quân.
Huynh không chết thì ta chết. Tôn tiểu Tướng quân à, xin lỗi nhé.
Thanh Khâu Quyết hài lòng gật đầu, lọc bớt trong đống quần áo cũng không nhiều lắm ra hai bộ, phát tâm từ bi nhét cho hắn thêm mấy ám khí phòng thân rồi với cầm tay nải ra khỏi cửa.
Tạ Lăng Du lẳng lặng đi theo sau. Lúc này Tôn Kiềm chắc là vừa mới sắp xếp cho Lư Tùy xong, hắn biết Lâm Thành ở đây thì chắc chắn là không muốn ở dưới một mái hiên với ông ta. Chẳng biết phải nói là Thanh Khâu Quyết đang tương trợ hay làm khó nữa.
Tạ Lăng Du liếc nhìn sắc mặt dửng dưng của Thanh Khâu Quyết, lén cười.
Chắc là cả hai, nhưng thiên về cái trước nhiều hơn.
Bọn họ đúng lúc gặp được người hầu bị sai về lấy hành lý, hỏi thăm mới biết đám kia đang ở một tứ hợp viện ở trấn Tây. Lưu huyện lệnh cũng nhờ người báo cho bọn họ rằng Lâm Thành và thuộc hạ đã được sắp xếp ở biệt vện.
Sắc mặt Tạ Lăng Du vẫn như thường, dặn dò mấy câu chiêu đãi cho tốt.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Lâm Thành ở lại một là vì muốn ra oai phủ đầu hắn, hạ thấp nhuệ khí của hắn, hai là vì đó là ý của Trọng Lục.
Đám người này ở lại Phồn trấn cũng chẳng có việc gì khác, phải tìm cơ hội đuổi đi mới được.
Lúc hắn cân nhắc cái này, ánh mắt lại không cẩn thận lộ ra vẻ u sầu. Đột nhiên, giữa mày truyền đến cảm giác ấm áp lướt qua giây lát như chuồn chuồn đậu nước. Tạ Lăng Du bất ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Thanh Khâu Quyết vẫn chưa kịp rút hết tay về.
“Đừng quan tâm làm gì, Lâm Thành cũng không bô bô cái mồm được đâu, ông ta biết cái gì nên nói cái gì không.” Giọng Thanh Khâu Quyết trầm nhưng lại du dương vừa giống tiếng đàn cổ, cũng giống mặt hồ gợn sóng.
U sầu của Tạ Lăng Du từ từ tan biến. Đúng là vậy, dù là cận thần bên cạnh Trọng Lục thì cũng chẳng thể nào biết gì nói đó không giấu giếm gì được. Đó gọi là gần vua như gần cọp, Lâm Thành cũng không thể thể hiện ra ngoài là đang thù hằn ai hoặc ưu ái ai, nếu không sẽ phản tác dụng.
Tạ Lăng Du nhìn người trước mặt, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra chút cảm giác muốn gần gũi.
Bước chân hắn hơi chậm lại, không nhịn được mà xích lại gần chỗ Thanh Khâu Quyết. Gió nhẹ mang theo mùi hương thoang thoảng. Tạ Lăng Du cảm thấy lúc đứng cạnh y thì sương mù xung quanh đối phương cũng tiêu tan đôi chút, khiến hắn có thể nhìn trộm được một chút cảm xúc thật.
Đây không phải lần đầu tiên hắn được an ủi. Người này dường như có thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, hắn cũng không có cảm giác bị mạo phạm mà ngược lại còn thấy ở cạnh nhau như vậy rất thoải mái, làm hắn cảm thấy thân thiết hơn.
“Huynh nói đúng.” Tạ Lăng Du xích lại gần đưa tay khoác vai y, còn tự cho là tự nhiên vỗ vỗ, hơi cảm thấy thỏa mãn.
Người Thanh Khâu Quyết đột nhiên cứng đờ lại nhưng cũng rất nhanh thả lỏng. Y quay mặt đi dùng tay che miêng ho nhẹ một tiếng, hơi do dự không biết có nên tránh đi không. Xúc cảm trên vai ấm áp chân thực, y dường như cảm nhận được tâm trạng rộn ràng của chủ nhân.
Thanh Khâu Quyết thoáng nhìn bàn tay run run rũ ở đầu vai mình, chắc cũng không tự nhiên lắm, căng thẳng đây mà.
Trái tim bỗng mềm ra, Thanh Khâu Quyết thầm thở dài, dung túng mà dựa người sang một chút, thẳng lưng lên để hắn ôm cho thoải mái.
Nhưng cũng chỉ là mình không đành lòng lừa gạt hắn thôi. Dù sao thì ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào, tùy hắn vậy.
——————
Trong tứ hợp viện ở trấn Tây.
Tôn Kiềm sắp xếp ổn thỏa cho Lư Tùy rồi cùng Mạnh Nghị quét dọn phòng bên cạnh. Nhà này có người dọn dẹp rồi nên cũng không bẩn lắm. Bọn họ dọn dẹp xong xuôi, tính thời gian chắc người hầu cũng đến rồi, liền ngồi xuống uống chén trà.
Mạnh Nghị cảm thấy bỏ hắn một mình ở đây cũng không hay lắm, do dự hỏi: “Tôn đại ca, hay ta ở lại đây với huynh nhé?”
Tôn Kiềm từng che cho hắn, cánh tay vì thế mà vị thương. Bây giờ đối thủ một mất một còn của hắn đang ở Lưu phủ, Tôn Kiềm tránh đi vốn đã là tủi thân rồi, nếu không có ai ở cạnh bầu bạn thì chán lắm?
Tôn Kiềm khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng hắn sẽ hỏi như vậy nhưng vẫn lắc đầu “Không sao, một mình ta…”
“Ô, dọn dẹp xong xuôi hết rồi à?” Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo niềm vui sướng khi người khác gặp họa.
Tôn Kiềm cẩn thận đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Người mặc áo vải thô thân hình cao gầy đang nghênh ngang đi ở phía trước, theo sau là Tạ Lăng Du đang cúi đầu cào chóp mũi.
Mạnh Nghị không hiểu mô tê gì, theo bản năng nhìn Tạ Lăng Du. Không ngờ rằng lúc Tạ Lăng Du nhìn vào mắt hắn ánh mắt lại né tránh đi một lúc, thế mà cúi đầu giả chết luôn trông còn rất chột dạ.
Ánh mắt Tôn Kiềm dò xét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở cái tay nải của mình. Nó bị buộc nơ lại, người hầu đương nhiên là không dám làm như vậy, những người khác cũng sẽ không ác đến vậy, thế chỉ có thể là Thanh Khâu Quyết tự tay sắp đồ.
Người này chắc chắn sẽ không tốt bụng như vậy. Đây chính là có việc muốn nhờ, vậy thì chắc chắn cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Thấy ánh mắt Tôn Kiềm hơi trở nên kháng cự, ánh mắt Thanh Khâu Quyết lại thêm vài phần tà ác. Môi y tủm tỉm cười, quơ quơ tay nải với Tôn Kiềm: “Tôn tiểu Tướng quân à, đến lúc ngươi có tác dụng rồi.”
Không đợi Tôn Kiềm cự tuyệt, y lại nói: “Bây giờ kẻ địch của ngươi đang ở Lưu phủ, ngươi muốn tránh cũng không được, lao đầu vào gây chuyện cũng không được. Chi bằng khởi hành đến Nam Lăng ngay trong ngày, giam Lư tri phủ kia lại luôn đi. Cứ thế thì đến lúc ngươi về là Lâm Thành cũng đi rồi, có phải là đẹp cả đôi đường không?”
Lời tuy là vậy.
Nhưng sao từ trong miệng người này nói ra lại khiến người ta khó tiếp thu như vậy.
Trong phòng chìm vào im lặng. Thanh Khâu Quyết cũng không vội, thong thả đi qua bỏ tay nải vào trong lòng hắn, còn đưa tay vỗ vỗ, lơ đi ánh mắt sâu thẳm của Tôn Kiềm, rũ tay xuống lộ ra mạch máu màu xanh lơ.
Y hơi dừng lại một chút, ngón tay đột nhiên ngoắc tay Tạ Lăng Du kéo hắn ngồi xuống.
Mạnh Nghị chẳng dám ho he gì, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, mấy lần muốn nói lại thôi nhưng lại sợ làm bầu không khí càng căng thẳng hơn nên đành phải ủ dột uống trà. Chốc lát thôi chén trà đã thấy đáy.
Tạ Lăng Du đưa tay che miệng ho một tiếng. Ánh mắt Mạnh Nghị sáng lên, lại nghe bạn thân nói: “Tôn huynh à, cái này cũng có thể coi là một biện pháp hay.”
Mạnh Nghị sửng sốt. Thoáng thấy Thanh Khâu Quyết cười, hắn nghiến răng định phản bác liền thấy bạn thân nghiêm mặt nói: “Nam Lăng tri phủ tuy không coi là uy hiếp nhưng hiện giờ vợ con Lưu huyện lệnh đã được cứu ra. Nếu không nhổ cỏ tận góc luôn thì sợ rằng sẽ có thêm chuyện.”
Tôn Kiềm nghe vậy thì thu hồi lại ánh mắt sâu thẳm ấy, cúi đầu như đang suy nghĩ. Mạnh Nghị như nhụt ý mà gục ra bàn, Tạ Lăng Du chắc là cho hắn ánh mắt trấn an nên lúc này hắn mới bĩu môi.
“Được.” Tôn Kiềm trầm ngâm một lát rồi dứt khoát đồng ý.
Hắn đứng dậy cầm lấy kiếm của mình, thoáng nhìn Thanh Khâu Quyết sâu xa rồi chắp tay nói với bọn họ: “Ta khởi hành ngay trong ngày, chẳng mấy chốc là sẽ về. Chư vị bảo trọng.”
Tạ Lăng Du đáp lễ, ngượng ngùng nói: “Tôn huynh, làm phiền rồi.”
Thanh Khâu Quyết không nhúc nhích, chỉ chỉ tay nải trong lòng hắn: “Cho ngươi mấy cái ám khí phòng thân đấy, đừng mất cảnh giác.”
Tôn Kiềm nắm chặt tay nải, khuôn mặt cứng ngắc cũng thả lỏng ra một chút nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bên ngoài đã có người chuẩn bị xong ngựa. Hai con ngựa thở phì phò, chân trên mặt đất cũng không ngoan ngoãn mà cứ dậm dậm. Một người đứng lặng im, trong tay lắm dây cương, đúng là Liễu Vị.
Mạnh Nghị đi theo bên cạnh Tôn Kiềm, thấy hắn lưu loát xoay người lên ngựa xong thì không nỡ mà vẫy vẫy tay: “Tôn đại ca, đi đường cẩn thận nhé.”
Tôn Kiềm cúi đầu nhìn ba người, cũng giơ tay vẫy vẫy. Đợi Liễu Vị cũng lên ngựa xong liền kéo cương nghênh ngang mà đi, để lại một câu loáng thoáng không rõ: “Đi đây.”
Áo gấm tung bay trong gió, thân hình cao lớn vững chãi trong ánh hoàng hôn, không khó để nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành hơn sau này. Mạnh Nghị ngây người nhìn theo hắn rời đi một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười.
Tạ Lăng Du cũng cười, hai người nhìn nhau cười ngặt nghẽo. Tạ Lăng Du cười mắng: “Lúc trước là ai nói Tôn tiểu Tướng quân không giống với những tiểu bối cùng tuổi khác nhỉ, giống một cục đá cứng đầu xấu xí nhỉ. Đúng là tránh còn không kịp, nhưng giờ có vẻ…”
Mạnh Nghị trừng mắt, muốn giải thích nhưng không thể nói được. Cũng may thoáng thấy Thanh Khâu Quyết im lặng đứng đó, trong đầu hắn chợt lóe lên, nhanh mồm nói: “Vậy hai người các ngươi lúc đầu còn như chọi gà kìa, giờ còn nuôi trẻ với nhau đấy còn gì!”
Nụ cười của Tạ Lăng Du cứng đờ, càng cảm thấy cái mồm thối này của Mạnh Nghị nên khâu vào. Hắn liếc nhìn Thanh Khâu Quyết thấy sắc mặt y không rõ là đang nghĩ gì, nhấc chân lên đá: “Chuyện nào ra chuyện nấy, ngươi đá sang ta làm gì?”
Mạnh Nghị nhanh lẹ tránh ra, đang định chế nhạo tiếp thì thấy Thanh Khâu Quyết như đang suy tư nhìn hắn. Tim hắn tức khắc rớt mất mấy nhịp.
“Ờm, ta đi xem Lư Tùy…” Mạnh nghị cảm nhận được khác thường, muốn rút lui.
Thanh Khâu Quyết chầm chậm lên tiếng: “Nhắc đến đứa nhỏ. Mạnh công tử rảnh rỗi cả ngày, Tiểu A Túc giao cho người khác bọn ta cũng không yên tâm. Vậy đành làm phiền Mạnh công tử rồi.”
Mạnh Nghị: “…”
Sao ta cứ phải nói nhiều thêm mấy câu làm gì nhỉ?
Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Hắn vừa định từ chối, dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn về phía Tạ Lăng Du. Lần này huynh đệ tốt lại một lần nữa phản bội hắn, thấy chết không cứu cười với hắn, còn ăn cây táo rào cây sung.
“Đúng đấy Tử Việt. Tiểu A Túc ngoan như thế, ngươi không thích sao?”
Mạnh Nghị hơi do dự, trong đầu hiện ra khuôn mặt phúng phính trắng trẻo của Tiểu A Túc, đôi môi chúm chím, trông muốn ôm một cái.
Hắn phân vân một lát, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Được vậy.”
Bọn họ về phủ. Mạnh Nghị miệng thì nói không tình nguyện nhưng vừa đến Lưu phủ đã vội vội vàng vàng đi đến viện của Tiểu A Túc. Hai bà vú đều là người Thanh Khâu Quyết tìm đến, rất tận tâm tận lực chăm sóc, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, bảo Mạnh Nghị làm chẳng qua là sợ hắn chán thôi.
Mạnh Nghị không nghe được mấy thứ loanh quanh lòng vòng, mang theo hắn đi làm việc sợ hắn không thích lắm nên tìm luôn chút việc cho hắn làm.
Trên đường không gặp Lâm Thành, nhưng tưởng tượng ông ta ở trong Lưu phủ cùng bọn họ, trong lòng Tạ Lăng Du khó tránh khỏi khó chịu. Hắn vào phòng xong thì hẹp hòi đóng hết cửa sổ lại, sợ thấy bóng dáng khiến bọn họ phiền.
Quay người lại thì đụng thẳng phải một người. Chóp mũi hắn cọ phải cần cổ mềm mại của đối phương. Làn da đó mịn màng, chóp mũi hắn toàn là mùi hương chỉ mình Thanh Khâu Quyết có. Có lẽ là bị giật mình, trong nháy mắt tim hắn như đánh trống, ánh mắt chẳng biết phải để đi đâu.
Vành tai đỏ lên, tràn xuống cổ. Lúc nãy Tạ Lăng Du không thấy nóng như giờ tự dưng lại đổ mồ hôi. Hắn vội vàng lùi ra sau một bước.
Lưng đụng vào cửa sổ, hắn nghe thấy người trước mặt hỏi.
“Ngươi nóng lắm sao?”
Tạ Lăng Du ngước lên, thấy vành tai y cũng đỏ y hệt. Người này dừng lại một chút, do dự nói.
“Muốn tắm với nhau không?”