Chương 488
Bởi vì theo như kế hoạch ban đầu thì bây giờ nàng ta đang nấu canh giải rượu cho Trưởng công chúa ở trong nhà bếp, nàng ta vốn không biết chuyện xảy ra ở trong sương phòng.
Nhìn thấy Nam Cung Nguyệt và Đàm Nhi chạy đi, Lâm Lang cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bọn họ đang nấu canh ở trong nhà bếp mà tại sao lại chạy đến nơi này.
Vậy Trưởng công chúa thì sao, nàng ta đang ở đâu.
Nàng ta vừa suy nghĩ vừa bước nhanh quay lại, chuẩn bị về hàng ngũ của Ngụy Quốc phu nhân, thưởng hoa mai cùng với mọi người.
Nàng ta vừa mới đi được mấy bước, đột nhiên có một bóng người màu xanh nhạt đi ra.
Bóng dáng người đó loé lên, đột nhiên vung mạnh cây gậy trong tay xuống sau gáy nàng ta.
“Á…” Lâm Lang kinh hãi hét lên, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất.
Vân Nhược Linh thấy Lâm Lang bị đánh ngất thì lạnh lùng vỗ hai tay, tức giận mắng: “Đáng đời!”
Nàng không ngờ mình không thù không oán với Lâm Lang, nhưng bởi vì nàng nói mấy câu tức giận với nàng ta trong yến tiệc thôi mà cái người Lâm Lang này lại ghi hận.
Lâm Lang muốn cùng Nam Cung Nguyệt phá hủy danh tiết của nàng, còn làm hại Đại phu nhân của Điển Nghi phủ.
Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ xấu xa như vậy.
Từ trước đến nay người nào tôn trọng nàng, nàng cũng sẽ tôn trọng lại người ấy.
Nếu như người ta muốn phá hoại nàng thì nàng sẽ đánh trả lại gấp mười lần.
Vừa nãy nàng không tìm thấy người phù hợp để ở cùng Giang Hằng, nhưng bây giờ tốt rồi, cái người Lâm Lang này tự động đến tận cửa thì nàng sẽ hành động, cũng coi như trừ hại cho dân.
Sau khi đánh ngất Lâm Lang, Vân Nhược Linh nhanh chóng quay lại trong phòng của Trưởng công chúa.
Nàng vừa mới đẩy cửa vào thì nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, ngươi ra ngoài một lúc đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Một mình nàng không khiêng được Lâm Lang.
Bởi vì đang rất gấp nên nàng đành phải gọi Thu Nhi đến.
“Thưa nương nương, có chuyện gì vậy ạ?” Thu Nhi nói.
“Có một chút chuyện nhỏ.
Công chúa đang ở bên trong, chúng ta làm xong chuyện thì quay về.” Vân Nhược Linh nói.
Lúc này Trưởng công chúa đã chỉnh trang xong, bộ xiêm y của nàng ta vừa nãy bị xé rách mất một chút, nhưng chỉ cần nàng ta lấy tóc che đi thì tạm thời người khác sẽ không nhìn ra được.
Nàng ta thấy Vân Nhược Linh hơi lạnh nên đưa áo khoác ngoài cho nàng: “Cho ngươi đấy, ngươi mặc đi.”
Mặc dù nàng ta không biết Vân Nhược Linh muốn ra ngoài làm gì.
Nhưng nàng ta mơ hồ cảm thấy Vân Nhược Linh làm như vậy là vì nàng ta, Vân Nhược Linh sẽ không làm hại nàng ta.
Cho nên nàng ta cũng không cùng đi ra ngoài.
Vân Nhược Linh thấy Trưởng công chúa lấy tóc che đi chỗ bị rách ở trên bả vai thì nhận lấy xiêm y, sau đó mặc lên.
Sau khi mặc xong, nàng đi thẳng ra bên ngoài.
“Nương nương, người có chuyện gì cần giúp đỡ ạ?” Thu Nhi đi theo rồi khẽ hỏi Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh nói cho nàng ấy biết lời đối thoại của Lâm Lang và Nam Cung Nguyệt mà mình vừa mới nghe được, còn nói cả chuyện mình đánh ngất Lâm Lang.
Sau đó nàng mới nói: “Cái người Lâm Lang này, nàng ta muốn tìm người đến huỷ hoại sự trong sạch của ta, vậy ta chỉ đành dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Thu Nhi à, chúng ta nhanh chóng khiêng nàng ta đi đến phòng của Giang Hằng, lát nữa sẽ có trò vui để xem.”
Nàng tính thời gian, đám người Nguỵ Quốc phu nhân cũng sắp đến rồi.
Thu Nhi nghe thấy Lâm Lang muốn hại Vương phi thì lập tức tức giận, gật đầu nói: “Nữ nhân xấu xa này lại muốn làm hại người.
Nương nương, chúng ta nhất định không được buông tha cho nàng ta, phải khiến nàng ta thân bại danh liệt.”
Vân Nhược Linh gật đầu.
Khi hai người họ nhanh chóng đi vào trong rừng trúc, nhìn thấy Lâm Lang vẫn đang nằm ở nơi đó.
Vân Nhược Linh lập tức đi lên phía trước, khiêng nửa người Lâm Lang, Thu Nhi thì khiêng chân của Lâm Lang.
Hai người các nàng khiêng nàng ta đi về phía phòng của Giang Hằng đang ở.
May mà Lâm Lang khá gầy nên hai người các nàng không tốn quá nhiều sức để khiêng nàng ta.
Hai người nhanh chóng đặt Lâm Lang vào trong phòng của Giang Hằng, đặt xong rồi Vân Nhược Linh còn nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của hai người ra, làm xáo trộn chăn nệm trên chiếc giường bằng vàng.
Nàng còn cố gắng xé cổ áo của Lâm Lang, chỉ để lại một cái yếm cho nàng ta, để lộ ra một mảng da lớn trắng như tuyết vô cùng mê người.