Chương 487
Nhưng mà bọn họ đều là tiểu thiếp, lập trường đều giống nhau.
Nàng ta không hề chán ghét Lâm Lang, ngược lại còn thông cảm và ủng hộ nàng ta, nói: “Ngươi thật lợi hại, không phải ngươi đến tìm ta chỉ để nói chuyện này chứ?”
“Thông minh, ta thấy vừa rồi Ly vương phi làm mấy câu thơ liền ra vẻ kiêu ngạo tự đắc.
Ta thấy nàng ta ức hiếp ngươi thì không thể chịu được.
Hay là chúng ta cũng nghĩ kế sách, khiến cho nàng ta thất thân tại Quốc công phủ, rồi làm cho sự việc náo loạn lên.
Đến lúc đó, nàng ta bị Ly Vương giết chết hoặc là bị dìm xuống sông.
Lúc ấy, không phải Ly vương phủ sẽ là thiên hạ của ngươi sao?” Lâm Lang cười nhạt nói.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt đã có kế hoạch này từ lâu rồi.
Chẳng qua tạm thời bây giờ nàng ta chưa thực hiện mà thôi.
Thứ nhất là Vương gia đang nghi ngờ nàng ta, thứ hai là hôm nay nàng ta phải xử lý Trưởng công chúa.
Vân Nhược Linh này để tính sau vậy, đi từng bước từng bước mới không xảy ra sai lầm.
Nàng ta thuận miệng nói: “Lâm Lang, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng sao ta dám làm loại chuyện này.
Nàng là tỷ tỷ của ta, nàng có đối xử tệ với ta đi chăng nữa thì chúng ta cũng là người một nhà.”
“Không phải ngươi rất hận nàng ta sao? Ngày nào nàng ta còn ở Ly vương phủ thì ngươi không thể ngóc đầu lên được.
Ta nói cho ngươi biết, trong số khách mời nam nhân đó, ta có quen biết mấy vị công tử ăn chơi trác táng, đến lúc đó chỉ cần phái một người tới thì lập tức có thể chỉnh chết nàng ta.
Hôm nay là một cơ hội lớn, nếu ngươi không nắm chắc thì sẽ hối hận.” Lâm Lang khuyên nhủ.
Nam Cung Nguyệt hoảng sợ lắc đầu: “Lâm Lang, sao ngươi lại có thể nói những lời như vậy, sao lại có tâm tư như vậy chứ? Ta đối đãi với Vương phi giống như tỷ tỷ ruột, ta sẽ không hại nàng ta.
Huống hồ, những công tử ăn chơi trác táng đó cũng không dám đâu, bọn họ không sợ Ly Vương giết chết sao?”
Nàng ta muốn thăm dò xem có người nào dám to gan lớn mật muốn hại Ly vương phi hay không?
Lâm Lang cười lạnh: “Nguyệt nhi, ta và ngươi đều cùng là một loại người, ngươi không cần phải đóng giả thỏ con, thực ra trong lòng ngươi còn hận Ly vương phi hơn ta nhiều.
Ta và nàng ta không oán không thù, không việc gì phải hận nàng ta.
Ngươi và nàng ta có chung một nam nhân, nàng ta chính là chướng ngại vật cản trở ngươi bước lên vị trí Vương phi.
Nhân cơ hội này, sắp xếp cho nàng ta một tên hỗn trướng, đến lúc đó chúng ta nghĩ cách làm cho nàng ta hôn mê, đặt nàng ta vào trong sương phòng.
Không cần nói cho tên kia biết thân phận của nàng ta, chỉ nói là một nha hoàn, vậy chẳng phải là bọn chúng dám động vào nàng ta rồi sao? Như vậy chúng ta chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi.
Đợi sau này người trở thành Ly vương phi, nhất định phải nhớ đến tỷ muội tốt là ta đấy.”
Ánh mắt của Nam Cung Nguyệt vô cùng lạnh lùng.
Hóa ra Lâm Lang cũng không dám gọi người đến động vào Vân Nhược Linh.
Dù sao thân phận của nàng ta cũng bày ở đó.
Không hiểu sao mọi người vẫn có cảm giác kính nể và sợ hãi đối với hoàng thân quốc thích.
Nhưng nói nàng ta là một nha đầu, vậy chẳng phải là xong chuyện rồi sao.
Mấy tên hỗn trướng này không dám có ý đồ với Vương phi, nhưng nếu là nha đầu thì có gì mà không dám.
Nhưng hiện tại vẫn không phải là thời cơ tốt để hành động.
Nàng ta nói: “Lâm Lang, quan hệ của ta và ngươi tốt như vậy, ta có quên ngươi bao giờ đâu? Đợi ngày nào đó ngươi là Đại phu nhân của Điển Nghi phủ thì đừng có quên ta nhé.”
“Đó là chuyện đương nhiên, hai tỷ muội chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng đối phó với kẻ địch.
Đúng rồi, không phải hôm nay người phải hành động sao?” Lâm Lang lạnh lùng nói.
“Tạm thời không cần, hôm nay không phải là thời cơ tốt, đợi thời cơ chín muồi, nếu ta cần ngươi giúp đỡ thì sẽ đến tìm ngươi.” Nam Cung Nguyệt nói.
“Vậy cũng được, ngươi yên tâm, ngươi có chuyện gì thì chỉ cần hô một tiếng, ta có thể giúp thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Đám người Nguỵ Quốc phu nhân cũng sắp đến hậu viện thưởng thức cảnh tuyết rơi, chúng ta đi nhanh thôi, tránh để người khác nhìn thấy.” Lâm Lang nói.
Vừa nghe thấy Nguỵ Quốc phu nhân sắp dẫn người đến, Nam Cung Nguyệt cũng không cố đi xem Giang Hằng nữa.
Nàng ta vội vàng dẫn Đàm Nhi chạy về phía nhà bếp, vừa chạy vừa nói với Lâm Lang: “Ta đi trước đây, Trưởng công chúa muốn uống canh giải rượu, ta phải nấu cho nàng ta.”