Chương 483
Trưởng công chúa bỗng giật mình, nàng ta sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, cũng không biết lấy sức từ đâu ra mà cố gắng gồng mình lùi về phía sau giường: “Hỗn trướng, ngươi chính là nhi tử của Ngụy Quốc phu nhân sao? Nếu như ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, làm nhục bổn cung thì bổn cung sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Hình như vừa nãy nàng ta đã nhìn thấy tên Thế tử này ở trong yến tiệc.
Lúc nào tên Thế tử này cũng nhìn nàng ta với ánh mắt sỗ sàng khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái, nên đã vội vàng quay mặt đi không thèm để ý đến hắn ta nữa.
Bây giờ mặt hắn ta bị rạch, khiến nàng ta không nhận ra hắn ta trong chốc lát.
Nhưng ngay khi nhận ra hắn ta, nàng ta bỗng cảm thấy ghê tởm, thật sự rất buồn nôn.
Giang Hằng lập tức cười lạnh: “Trưởng công chúa, ngươi đã nằm trong tay của bổn thế tử rồi, còn giả thanh cao làm gì? Ngươi cũng chỉ là một công chúa sa cơ, ngươi còn tưởng bản thân mình là người cao quý đấy à? Hoàng thượng ghét ngươi như vậy, hôm nay bổn thế tử giết ngươi thì ngài ấy cũng sẽ không nói nửa lời.
Nói không chừng, ngài ấy sẽ rất vui vì bổn thế tử đã giúp ngài ấy loại bỏ cái đinh trong mắt là ngươi đó.”
“Ngươi, ngươi vô sỉ, đồ súc sinh nhà ngươi mau cút đi!” Trưởng công chúa giận dữ hét lên, vừa run lẩy bẩy vừa hô lớn: “Người đâu, người đâu, Nguyệt nhi, Đàm Nhi, các người đi đâu cả rồi?”
Nghe thấy Trưởng công chúa dám hét lớn gọi người, Giang Hằng lập tức nóng nảy, hắn ta đưa tay ra bịt miệng Trưởng công chúa lại rồi tát một cái lên mặt nàng ta, tức giận nói: “Tiện nhân, ngươi còn dám gọi người sao? Nơi này là địa bàn của bổn thế tử, cho dù ngươi gọi tới khản cổ cũng không có ai đến đâu, bây giờ bổn thế tử sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Nói xong, hắn ta chợt dùng sức xé mạnh, xé rách xiêm y của trưởng công chúa một cách thô bạo, để lộ ra bờ vai trắng nõn như tuyết của nàng ta.
Trưởng công chúa thấy vậy liền đau buồn phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn ta, đột nhiên nàng ta dùng răng cắn mạnh vào hổ khẩu của Giang Hằng, dùng sức mạnh khiến Giang Hằng đau đớn gầm lên, lại tát cho nàng ta một cái: “Tiện nhân, ngươi dám cắn ta, có phải ngươi muốn chết hay không?”
Sau khi hắn ta buông tay ra vì bị đau, Trưởng công chúa vội vàng trốn lui về đằng sau.
Lúc này, miệng nàng ta đã dính đầy máu ở trên tay Giang Hằng, có thể thấy vừa rồi nàng ta cắn mạnh đến cỡ nào.
Còn trên tay Giang Hằng nổi lên vết máu đỏ tươi ngay tức khắc, nếu như hắn ta không kịp rút tay lại thì có lẽ sẽ bị cắn mất miếng thịt.
Trưởng công chúa bị Giang Hằng tát hai cái liền hoảng sợ nhìn chằm vào hắn ta, cả người run cầy sấy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, nàng ta khiếp sợ nhìn Giang Hằng, toàn thân ớn lạnh: “Ngươi tha cho ta được không, ngươi thả bổn cung ra ngoài bổn cung sẽ thưởng cho ngươi.”
“Ha ha ha…” Giang Hằng cười lạnh: “Ngươi có thể thưởng cho bổn thế tử cái gì? Ngươi tưởng bổn thế tử chưa trải qua sự đời sao? Một công chúa hữu danh vô thực như ngươi vốn dĩ không có quyền thế, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bổn thế tử vẫn chưa chơi qua công chúa bao giờ đâu, mau để bổn thế tử vui vẻ chút nào.”
Nói xong, hắn ta bắt lấy Trưởng công chúa rồi đè ở dưới người, tiếp tục xé xiêm y của nàng ta, đồng thời há cái miệng như mõm lợn, hôn mạnh lên môi của Trưởng công chúa.
Nhìn thấy cái mõm lợn đó đang đến gần, Trưởng công chúa rất muốn cắn lưỡi tự sát, nàng ta không ngừng đánh hắn, chống cự lại hắn, sợ đến mức hoảng hốt run rẩy.
Lúc Giang Hằng sắp hôn Trưởng công chúa, đột nhiên cửa sổ bên cạnh bị ai đó đẩy mạnh ra rồi sau đó, một bóng trắng cầm theo một viên gạch vụt qua, được một nữ tử khác đỡ rồi nhảy xuống dưới đất.
“Súc sinh, ngay cả công chúa mà cũng dám làm nhục, ngươi muốn chết sao?” Vân Nhược Linh nhảy lên cửa sổ đã nhìn thấy Giang Hằng muốn hôn Trưởng công chúa, nàng tức giận nhảy xuống, dùng viên gạch đang cầm trong tay đập mạnh vào sau gáy của Giang Hằng.