Chương 479
Nói xong, nàng và Thu Nhi vung nắm tay, nắm tay đó giống như cú đấm mạnh đấm vào mặt Giang Hằng.
“Các ngươi thật to gan, các ngươi mau dừng tay, đau, đau quá… Ôi…” Giang Hằng đau đến nhăn răng nứt miệng, săn mặt nhăn nhó, khuôn mặt đó đã bị đánh đến bỏ đi rồi.
Ngay tại lúc này, tiếng bước chân của người truyền đến từ cách đó không xa, Vân Nhược Linh vội vàng kéo Thu Nhi: “Có người rồi, chúng ta chạy mau.
”
Chỉ cần bọn họ chạy trốn thì sẽ không có ai biết là bọn họ đánh.
Đến lúc đó, nàng không thừa nhận là được.
“Các ngươi đừng có mà chạy, người đâu, Ly vương phi đánh người rồi, người đâu…” Giang Hằng thấy Vân Nhược Linh muốn chạy trốn, lập tức giận dữ kêu gào.
Vân Nhược Linh nào có quan tâm hắn, nàng quay đầu, hung hăng đạp một cước lên mặt hắn ta, nhanh chóng trốn vào trong rừng mai.
Vừa trốn vào rừng mai, bọn họ liền tìm hướng đi đường cũ, chạy về phía yến tiệc.
Đợi lúc mà đám hộ vệ của Giang Hằng chạy tới đó, sớm đã không còn bóng dáng bọn Vân Nhược Linh rồi.
Bọn hộ vệ vừa nhìn thấy Giang Hằng đang run rẩy trên mặt đất, lập tức vội vàng chạy qua đó: “Thế tử, Thế tử, người làm sao vậy?”
Giang Hằng vốn muốn gọi mọi người đi bắt Vân Nhược Linh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như chuyện này ồn ào hơn, để cho Ly vương biết được có thể sẽ bất lợi cho hắn ta.
Hơn nữa hôm nay nhiều khách khứa đến như thế, nếu như Vân Nhược Linh tung chuyện hắn ta khinh bạc nàng ra, hắn ta cũng không có lợi.
Hắn ta vẫn còn một chuyện quan trọng khác muốn xử lý, tạm thời không thể xảy ra sai sót.
Hắn ta liền nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ta không sao, trước tiên đỡ ta dậy, lấy mấy viên đá đắp lên mặt cho ta.
”
Vào lúc này, hắn cũng không kịp khoa trương mà ‘Bản thế tử bản thế tử’ nữa rồi.
Đám hộ vệ nhìn thấy, trời ơi!
Mặt của Thế tử bị thương vô cùng nặng, giống như bị người ta đánh rất tàn nhẫn, trên mặt hắn ta còn có một vết đế hài thêu hoa, tóc tai rối bời, cả người nhếch nhác không thể tả.
Bọn họ lập tức biết chắc chắn là Thế thử lại nhìn trúng cô nương nhà lành nào rồi, chạy tới khinh bạc người ta, kết quả lại bị người ta đánh cho.
Ngoài miệng thì bọn họ đau lòng, trong lòng lại nói: “Đáng đời!”
–
Rất nhanh, Vân Nhược Linh và Thu Nhi liền trở lại yến tiệc.
Ngụy Quốc phu nhân mời một đội vũ cơ đang nhảy múa giữa sân, các khách khứa đang trò chuyện vui vẻ, uống rượu mua vui, thật là một khung cảnh sôi động.
Lúc này, đột nhiên Vân Nhược Linh phát hiện không thấy Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt đâu nữa rồi.
Chủ vị kia chỉ còn Ngụy Quốc phu nhân đang tiếp đãi mọi người.
Trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, bèn vội vã hỏi một vị phu nhân ngồi bên cạnh: “Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt đi đâu rồi?”
Vị phu nhân đó cười nói: “Nghe nói Trưởng công chúa uống say rồi, Nguyệt trắc phi dìu nàng ta về sương phòng phía sau nghỉ ngơi một chút.
”
“Uống rượu say?” Vân Nhược Linh sững sờ.
Trưởng công chúa chỉ uống vài chén rượu, cũng đã say?
Có Nam Cung Nguyệt ở đây, nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Nàng giả vờ khó chịu che bụng: “Thu Nhi, Bụng ta lại không thoải mái rồi, nhanh theo ta đi nhà xí.
”
Nói xong, nàng nháy mắt với Thu Nhi, nhanh chóng rời khỏi yến tiệc.
Vị phu nhân đó liếc nhìn Vân Nhược Linh một cái, tỏ vẻ mặt quan tâm: “Vương phi, có phải người bị tiêu chảy rồi không, có cần mời đại phu không?”
“Không cần đâu, tự ta cũng là đại phu, đa tạ quan tâm.
” Vân Nhược Linh nói xong, ôm bụng mà chạy hừng hực ra ngoài.
Chủ vị Ngụy Quốc phu nhân nhìn thấy việc này, lập tức không vui mà nheo mắt lại.
Thật đúng là, Vân Nhược Linh này không có dáng vẻ của một vị Vương phi, điệu bộ chạy trốn cũng quá xấu rồi , không hề ưu nhã chút nào.
Nếu như Vân Nhược Linh biết Ngụy Quốc phu nhân oán thầm nàng trong lòng như vậy, nàng chắc chắn sẽ mắng một câu: “Ngươi mới không ưu nhã, cả nhà ngươi đều không ưu nhã.
”
Có ai đi nhà xí còn có thể ưu nhã sao, nàng chính là không tin.