Chương 9: Cơm mèo
Ánh mắt của nữ hài thật xinh đẹp, bên trong chứa nồng đậm yêu thích thuần khiết, không một tia tạp chất.
Thân thể Vi Nhi Pháp hơi căng thẳng, nhìn thoáng qua rồi cũng không dám lại nhìn, nó sợ nếu mình xem lâu qua, chút cảm xúc nho nhỏ giấu nơi đáy mắt sẽ bại lộ.
……
Nó làm bộ kiêu ngạo thối lui đến cái ổ làm từ vải trắng của mình, vờ không thèm để ý gật gật cái đầu nhỏ.
Trong không khí bay tới một cỗ hương vị thật thơm thật thơm.
Vi Nhi Pháp ngửi ngửi.
Xen lẫn trong cỗ mùi canh thịt trâu ẩn ẩn một cỗ hương vị tinh tế, trong nháy mắt khiến bản năng của nó chiếm cứ lý trí.
Thơm quá!
Meow meow!
Hạ Ngư cũng ngửi thấy mùi thơm, cơm mèo nấu xong rồi!
Nàng cao hứng nói: “Ngươi đợi một chút!”
“Meow meow!”
Mắt thấy tiểu cô nương lại muốn đi, tuy biết không phải đối phương một đi không trở lại, cũng không phải định bỏ xe bỏ mèo, nhưng Vi Nhi Pháp vẫn theo bản năng phát ra một tiếng mèo kêu thoáng dồn dập.
Kêu xong Vi Nhi Pháp liền hối hận.
Hạ Ngư mới quay đầu đi được một bước liền nghe tiếng, bước chân khựng lại.
……Vừa rồi, mèo nhỏ gọi nàng sao?
Nàng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn qua.
Vi Nhi Pháp kêu xong tuy hối hận, chỉ hận không thể dùng móng vuốt che mặt, nhưng nhịn rồi nhịn, vẫn ngẩng đầu lên.
Đỉnh đầu rỗng tuếch.
Thật sự đi rồi.
Vi Nhi Pháp nhìn chằm chằm một lát, có chút ủ rũ, đang chuẩn bị cúi đầu nằm sấp xuống chờ, một cái đầu xù lông chậm rãi ló ra.
Tiểu cô nương: “Mèo nhỏ, vừa rồi ngươi mới gọi ta sao?”
Nhãn tình Vi Nhi Pháp hơi sáng ngời, sau đó lại đem đầu úp xuống, làm bộ hồn nhiên không thèm để ý “meow meow” một tiếng.
Trong lòng có điểm ngọt ngào đáng chết.
Nàng ấy dĩ nhiên thật sự trở lại……
Hạ Ngư vui muốn chết!
Thì ra là một bé mèo con ngọt ngào dính người nha!!
Nàng thật sự nhặt được một kho báu mà!
“Ta sẽ không đi.” Hạ Ngư nói: “Ta đi lấy ít đồ ăn, rồi sẽ lập tức trở về.”
Mèo nhỏ nhấc mí mắt lên nhìn nhìn nàng, đôi đồng tử kim sắc xinh đẹp, không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Ngư dĩ nhiên từ đôi mắt nhỏ rụt rè cao ngạo kia, thấy được một chút……bất an?
Hạ Ngư lập tức nghĩ tới bài phân tích tâm lý loài mèo trước kia mình đọc được, đại khái mèo đã từng chịu tổn thương thì sẽ thường ỷ lại với người đối xử tốt với nó.
Cho nên, kỳ thật nó thực sợ nàng đi mất, phải không?
Nghĩ đến đây, chút cao hứng kia liền tan thành mây khói.
Hạ Ngư cảm thấy vừa đau lòng lại khổ sở, đều do đám người xấu đó, hành hạ một con mèo nhỏ xinh đẹp như vậy thành cái dạng này.
Vì cam đoan lời mình nói là thật, Hạ Ngư lục lọi trên người, cuối cùng không tìm được thứ gì đáng giá —
Nàng vốn chính là một con cá nghèo không nuôi nổi mèo phú quý.
Cuối cùng nàng gỡ tiểu quang não đeo trên cổ tay mà Ngưu thẩm đưa cho mình xuống, cẩn thận đặt bên cạnh mèo nhỏ.
Đây quả thật là thứ đáng giá nhất toàn thân nàng.
“Ta để thứ này lại chỗ ngươi để ghi nợ.” Hạ Ngư nói: “Đây là chứng minh thư của ta nha, chỉ cần nó ở đây, ta sẽ không chạy trốn.”
Kim đồng to tròn của mèo nhỏ nhìn nhìn nàng, cuối cùng dùng tiểu móng vuốt bị thương đè lại quang não đeo tay kia, cúi đầu meow meow một tiếng.
Hạ Ngư mở to hai mắt, thật lòng khen: “Ngươi thật thông minh, ngươi biết nó sao?”
Hừ, nó đương nhiên biết đây là quang não.
Quang não đeo trên cổ tay là loại cũ xì hết thời, nếu là trước kia, Vi Nhi Pháp sẽ ngay cả liếc cũng không liếc mắt một cái.
Nhưng hiện tại……
Vi Nhi Pháp dùng móng vuốt ấn nó, sau đó đem đầu gác lên.
Nó nghĩ, cũ thì cũ, cũng không có gì không tốt. Ít nhất, thứ cũ rích đeo trên cổ tay này có hơi ấm còn xót lại của nữ hài.
“Ta đi lấy cơm nha.” Hạ Ngư nói.
Lần này Vi Nhi Pháp không nhìn nàng nữa, nằm ghé lên quang não, mắt mèo nhắm lại, lỗ tai run lên.
Hạ Ngư lại tâm ý tương thông, hiểu được đây là tín hiệu mèo nhỏ cho đi.
Chờ Hạ Ngư đi lấy đồ, Vi Nhi Pháp mới mở nửa con mắt, nhìn trước cửa trống rỗng, sau đó lập tức cúi đầu, dùng quang não của mình liên tiếp với quang não của Hạ Ngư.
(*Vương Thượng chơi hack phone/laptop người ta:]])
Cho dù dùng thân phận giả, nhưng quang não của nó vẫn có được quyền hạn cao cấp nhất, xâm nhập một quang não cấp thấp nhất thực dễ như trở bàn tay.
Vi Nhi Pháp biết làm thế không tốt lắm. Nhưng nó rất muốn biết, tiểu cô nương tên gọi là gì, là chủng tộc gì.
Số liệu vừa xâm nhập vào, Vi Nhi Pháp tìm được tư liệu của nữ hài.
Hạ Ngư……
Vi Nhi Pháp vô thức liếm liếm răng nanh.
Tên này thật êm tai.
Trong lúc vô tình đảo qua tinh tệ điện tử gửi ngân hàng của tiểu cô nương, tiểu cô nương quả thật rất nghèo, tổng tài sản chỉ có mấy chục tinh tệ, tra xét một chút lịch sử giao dịch, vẫn là do bán mấy bát thịt trâu thu được.
……
Như thế nào lại nghèo đến vậy chứ.
Khó trách thoạt nhìn gầy gầy, như thế gió thổi qua là gục, khẳng định trước kia nếm không ít khổ.
Vi Nhi Pháp nghĩ nghĩ, nhìn tiền gửi ngân hàng trong tài khoản giả của mình.
“…………..”
Trước kia khi nàng làm thân phận giả, rốt cuộc suy nghĩ gì nhỉ……
…….
Kỳ thật là như vậy…….
Vị Thống Lĩnh trẻ trâu ngạo kiều Vi Nhi Pháp lúc ấy: “A, mười vạn tinh tệ mới thú vị.”
Nay nhìn mười vạn tinh tệ đáng thương gửi trong ngân hàng, Vi Nhi Pháp lâm vào câu hỏi lớn trong cuộc đời mèo.
Có chút tiền thế này, ngay cả một cỗ máy bay chiến đấu cũng không mua nổi, còn không bằng không gửi.
Chỗ điền chủng tộc để trống.
Tuy lúc Hạ Ngư điền đơn có điền “cá”, nhưng đế quốc cũng không có thú nhân loại cá, bởi vậy bị bác bỏ.
Cũng vì phần chủng tộc để trống nên Vi Nhi Pháp mới phát hiện thân phận trong quang não dĩ nhiên là tạm thời.
Thế nào lại là tạm thời? Không ai làm một thân phận cố định cho tiểu cô nương sao?
Vi Nhi Pháp suy tư một chút.
Với quyền hạn của mình bây giờ, giúp nữ hài sửa thân phận thật dễ như trở bàn tay.
Dù sao cục cấp chứng minh thư là nó mở.
Nhưng mà……nếu nó trực tiếp thay đổi chứng minh thư tạm thời của Hạ Ngư, bị Kim Vũ tra ra được chỉ là chuyện nhỏ, nhỡ đâu tiểu cô nương có thân phận khác, còn thân phận này chỉ là giả, nếu giờ Vi Nhi Pháp đổi thân phận này thành vĩnh cửu, vậy chẳng phải nó sẽ bị tiểu cô nương hoài nghi sao?
Dù sao quang não cũng chỉ mình nó từng cầm.
Nó còn quả thật nhìn lén quang não của nàng……
…….
Vi Nhi Pháp lập tức tắt quang não đi, vụng trộm giấu dưới cái bụng ấm áp, dùng móng vuốt bám, làm bộ không có gì xảy ra.
Hiển nhiên Vi Nhi Pháp suy nghĩ nhiều.
Dù trí tưởng tượng của Hạ Ngư có phong phú tới đâu cũng sẽ không hoài nghi lên người một con mèo.
Nhưng Vi Nhi Pháp không nghĩ vậy.
Thú nhân ở tinh tế có thể biến trở về nguyên hình, nhưng mà, bình thường sẽ chỉ ở trước mặt người mình tin tưởng nhất cũng như thích nhất biến thành bộ dáng vốn có.
Nó không thừa nhận là do Hạ Ngư không biết điều đó.
Không đợi Vi Nhi Pháp nghĩ càng nhiều, Hạ Ngư đã trở lại.
Cơm mèo mùi hương đặc biệt mê người.
Vi Nhi Pháp ngửi ngửi, rất thơm.
Hạ Ngư bỏ cơm xuống, cười tủm tỉm: “Nếm thử xem nha.”
Vi Nhi Pháp ngẩng đầu, nhìn Hạ Ngư.
Nàng gọi là Hạ Ngư nha.
Vi Nhi Pháp rời đi mắt mèo, một bộ khinh thường, nhìn cơm mèo.
Thịt trâu, thịt bò, thịt tôm trộn chung với nhau, nước canh nồng đậm đặc biệt thơm.
Nó nhìn một lát, không chịu động.
Hạ Ngư không yên: “…….Không ăn à?”
Vi Nhi Pháp nghĩ tới vừa rồi Hạ Ngư rời đi thời gian dài như vậy…….chẳng lẽ chính là……
Vì làm thứ này?
Vừa rồi uống nước xong, không biết có phải do ảo giác, nhân tố bạo động không khó chịu như vậy.
Đây là thứ Hạ Ngư……tự tay làm.
Một chút nhân tố bạo động, không phải nó không thể chịu được.
Dù sao, trước kia có những lúc còn thống khổ hơn thế này nhiều.
Vi Nhi Pháp cúi đầu, ăn một miếng.
Nhưng mà, cảm giác thống khổ dự đoán trước lại không tới, có chăng, là miệng đầy nước thịt ngọt ngào, vô cùng thơm ngon.
Tựa hồ có một cỗ lực lượng rất nhỏ từ nước canh tràn ra, lan vào sâu trong thân thể, quấn lấy nhân tố bạo động đang va chạm kịch liệt, bắt bọn nó hoà tan từng chút.
Bởi vì Vi Nhi Pháp là thú nhân bậc 9 cao cấp nhất, không ai so với nó cảm nhận rõ hơn loại biến hoá tuy rằng rất nhỏ, lại làm người ta không thể bỏ qua này!
Vi Nhi Pháp khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn Hạ Ngư.
Hết chương 9