Chương 43
Bộ lông trên người nó vừa mềm vừa thoải mái.
Lúc dựng lông, xù lông lên, thì chính là một con mèo tròn vo to lớn cực kỳ mềm mại.
Rồi nàng xoa vuốt cái đầu nhỏ bé của nó, nó sẽ đi đến cọ vào ngón tay nàng.
“…”
Hạ Ngư bưng kín gương mặt đang nóng bừng, thật sự không thể nghĩ tiếp nữa‼ Nàng lắc đầu, nấu cơm nấu cơm thôi!
***
Vi Nhi Pháp ngồi xổm ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa phòng bếp đang đóng chặt.
Thật ra vào khoảnh khắc Hạ Ngư thốt ra tiếng “Hỉ” là nó đã gần đoán được tiểu cô nương biết điều gì đó rồi.
Nhưng Vi Nhi Pháp… tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận đâu‼
Nó nghĩ đến dáng vẻ xấu xí trụi lông khi tắm rửa của mình, còn có cả những chiếc bánh quy xấu xí, và cả…
Vi Nhi Pháp liếc thoáng qua đống cỏ bị gặm trụi lủi trên ban công: “…”
… Tuy mặt mèo rất dày nhưng cũng không đến nỗi quẳng sạch đi như thế. Đặc biệt là ở trước mặt tiểu cô nương.
Vi Nhi Pháp ngang bướng quay đầu đi chỗ khác.
Hoan Hỉ không phải Hỉ‼!
Dẫu, dẫu sao thì bây giờ tiểu cô nương cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, nàng ấy lại chẳng có chứng cứ‼
Vi Nhi Pháp bướng bỉnh ngồi xổm ở cửa một lúc. Nàng lại nghĩ đến dáng vẻ khi nàng ấy ôm chặt lấy mình. Đôi tai vểnh lên không kiềm được mà từ từ cụp xuống.
“…” Nó, nó cũng chưa trông thấy gì cả.
Vi Nhi Pháp nhớ đến đêm tối của một ngày nọ tiểu cô nương để lộ ra cặp đùi và xương quai xanh. Đôi chân ấy vừa thon vừa dài, dưới ánh đèn trắng nõn tưởng chừng như véo ra nước, xương quai xanh mảnh mai mềm mại, như thể khi hôn lên có thể cảm nhận được độ ấm của xương.
“…” Tim Vi Nhi Pháp vì xấu hổ mà đập thình thịch, vành tai nóng bừng.
Nó trộm nghĩ, nó, nó cũng chỉ nhìn được tí tẹo mà thôi, cũng chưa làm chuyện xấu xa gì mà, lại, lại chẳng phải nó muốn thấy, vừa ngước mắt lên đã không cẩn thận liếc thấy mà.
Có phải nàng ấy… ghét nó không?
Vừa nãy tiểu cô nương vào phòng bếp mà chẳng nhìn nó lấy một cái…
Vi Nhi Pháp càng nghĩ càng cúi thấp đầu, nghĩ đến sau cùng, cả thân mèo đã suy sụp tinh thần nằm ngay ở cửa bếp, tưởng như xung quanh mình hiện một tầng bóng đen dày đặc.
A, rốt cuộc tiểu cô nương nghĩ thế nào vậy… Nếu như nàng ấy biết nó thật sự là Hỉ thì liệu nàng ấy có vứt bỏ nó hay không.
Cảm thấy nó không biết xấu hổ, cảm thấy nó rất xấu xa, vừa dung tục lại vừa hạ lưu…
Vi Nhi Pháp nghĩ đến thấy thì thật sự như sắp tự kỷ luôn rồi.
Bây giờ nó có hai con đường có thể đi, hoặc là có chết cũng không thừa nhận, hoặc là bỏ nhà đi, rồi dùng dáng vẻ của Hỉ xuất hiện như không có chuyện gì.
Vậy thì ra sao, nếu nó bỏ nhà đi biệt tăm biệt tích, tiểu cô nương chắc chắn sẽ rất đau buồn.
Quả nhiên vẫn nên sống chết không thừa nhận, tiếp tục làm một con mèo ngốc nghếch thì tốt hơn.
Nếu như nàng ấy phát hiện ra, thật sự muốn vứt bỏ nó thì nó sẽ phối hợp với với việc bị vứt bỏ đâu ra đấy. Vi Nhi Pháp vừa nghĩ đến mình có khả năng sắp bị vứt bỏ thì cảm thấy rất khó chịu, nó nằm ở nền cửa bếp lạnh ngắt, cảm thấy lông trên người hình như đều lạnh toát hết cả rồi.
Vi Nhi Pháp nằm bẹp dí ở cửa bếp, cảm thấy mình như một con mèo có ý đồ xấu xa vậy.
Á… sao nàng ấy vẫn không đi ra xem nó thê thảm nhường nào.
Bây giờ nó khó chịu như vậy đều là do tiểu cô nương hại á á á, phải hôn một cái làm phí tổn thất tinh thần mới được.
Tội nghiệp.ipg
Vi Nhi Pháp chạm một cái vào trong quang não của mình, bổ sung vào đầu rằng sau khi tiểu cô nương thấy nó lê lết thì sẽ đau lòng ôm nó vào trong lòng hôn hít.
Con mèo đang mơ mộng.jpg
Đến tận khi sàn nhà lạnh ngắt, cửa phòng bếp lạnh tanh không có dấu vết định mở cửa ra thì nó mới nhớ, Hạ Ngư thường ở bếp livestream.
…
A đúng livestream!
Nó mặc một cái giáp mèo rắn chắc như đá đây! Lên!
Thế nhưng đến khi lên, Vi Nhi Pháp phát hiện ra, phòng livestream của Hạ Ngư y hệt như phòng bếp của nàng ấy, đều đóng cửa.
Thế nên tiểu cô nương không bật livestream trong bếp… vậy thì nàng ấy đang làm gì thế?
***
Thật ra Hạ Ngư không livestream là vì nàng đang trồng rau.
Cỏ mèo đã bị gặm sạch rồi, thế nên nàng lại mua ít giống cây ở trên mạng về.
Gì mà giống cà chua, hạt giống ớt xanh, hạt giống cải chíp, đủ loại hạt giống rau đều mua đôi chút.
Nhưng vì nhà của nàng ba phòng một khách, ban công cũng rất nhỏ, không thể nào trồng quy mô lớn được, Hạ Ngư dùng vài chậu hoa nhỏ trước, rồi ở trong phòng bếp trồng cây xong xuôi, loại bỏ từng yếu tố bạo động, trồng bằng yêu lực.
Một dãy chậu hoa đặt ở trong góc bếp.
Thật ra ban đầu định mang ra đặt trên ban công ngay bây giờ.
Nhưng nàng vừa liếc đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu trên con dao làm bếp.
Hạ Ngư: “…”
Á á á tại sao vẫn chưa tan đi, mất mặt quá‼
Hoan Hỉ… không, Hỉ… không đúng, bây giờ là Hoan Hỉ, chắc chắn nàng ấy vẫn đang ngồi xổm ở bên ngoài.
Đáng ghét! Mèo giả!
Điều đáng ghét nhất là biết đối phương là mèo giả mà vẫn không vứt bỏ đi, thật đúng là muốn chửi mình vài lần‼ T皿T
Hạ Ngư vỗ vỗ mặt mình, để bản thân bình tĩnh lại.
… Đợi lát nữa mang ra ban công đi, dẫu sao cũng mới trồng cũng không cần ánh nắng cho lắm.
Có điều thời tiết của Ngưu Ngưu tinh dạo gần đầu bắt đầu chuyển mát hơn một chút, hình như ánh nắng cũng không gay gắt như thế nữa.
À, nói ra thì đã lâu như vậy rồi nàng mới phát hiện con mèo của mình không đúng.
Nàng thật là con cá ngu ngốc hu hu hu.
Sao nàng sống lâu như vậy rồi mà không bị loài người hầm nhỉ, khổ quá mà.
Phạt cảnh cáo, hôm nay nấu cá ăn đi!
Nàng lên tĩnh võng mở phòng livestream.
Thoắt cái, bình luận điên cuồng như bầy chó hoang được thả, hừng hực ào đến rợp trời kín đất, tưởng chừng như suýt chút nữa mắt nàng lóa luôn‼
Hạ Ngư lui lại một bước theo bản năng, qua một lúc mới hòa hoãn lại, bình luận sẽ không thật sự đập lên mặt nàng.
[A Chi Chi: Aw aw aw aw streamer online rồi‼! Tôi ngóng sao chờ trăng cuối cùng trông được streamer nấu cơm rồi‼!]
[Tôm Hùm Con]: Hôm nay tôi phải rút trúng‼ Trăm may nghìn phúc‼ Mọi ánh trăng sáng đều chiếu lên tôi‼ Cấp cấp như luật lệnh! Nữ thần vũ trụ yêu tôi nhất‼]
[Mạc Vũ Tử: Streamer cuối cùng cũng livestream rồi‼ Sướng quá‼]
[Hoa Vi: Người có ý thức tốt, có người nhân phẩm tốt, có người có IQ tốt… nhưng tâm trạng tôi tốt… ném cho ngươi một cái địa lôi mau nấu cơm đi…‼]
[Lạp Lạp Lạp: Hôm nay ăn gì thế!]
[Đông Chi: Tôi lại chẳng quan tâm ăn cái gì… tôi chỉ muốn biết tại sao đồ ăn của streamer có thể loại bỏ yếu tố bạo động…]
[Đào Đào: Streamer muốn tìm đối tượng không? Ngươi thấy ta có thích hợp không? Ta siêu lợi hại luôn‼ Ngoài biết ăn ra thì ta còn biết hô 6666(*) cho chủ livestream!]
(*) Đồng âm với từ đỉnh trong tiêng Trung.
[Lục Nhị: Lầu trên đang nằm mơ hở.]
[Mùi giữa đêm hè: Đang nằm mơ +1]
…
Chào mọi người.” Hạ Ngư hồi thần lại: “Ta là streamer Hạ Ngư, món ăn mang đến cho mọi người hôm nay là cá đù vàng rán giòn.”
[Lai Lai Vãng Vãng: Cá? Mẹ ơi, ta nghe thấy gì thế, cá ư? Cá có thể ăn à‼]
[CCCC: Chẳng lẽ lầu trên quên rồi à… đồ ăn của chủ livestream có thể loại trừ yếu tố bạo động mà‼]
Lời này vừa thốt, khu bình luận lập tức náo loạn, đủ loại câu hỏi kỳ quái tràn vào mãnh liệt như thủy triều dâng, thậm chí còn có người điên cuồng hỏi địa chỉ của streamer Hạ Ngư, thậm chí có vài người có tâm tư không đúng đắn đục nước béo cò đã bắt đầu đòi điều tra IP của Hạ Ngư.
[I tiến hành trước: Tại sao chủ livestream lại có thể loại trừ yếu tố bạo động‼ Tôi đã muốn biết cái này từ lâu rồi!]
[Lạt Lạt: Đồ ăn của chủ livestream có bán không? Bao nhiêu tiền ta cũng có thể mua‼]
[Ba giờ: He he he… ta có thể tra IP của nhà streamer…]
Hạ Ngư hơi giật mình, cau mày lại, nàng rất lợi hại không sai, nhưng điều tra IP trên tinh võng thì cái này nàng thật sự hơi bó tay.
Nếu như địa chỉ của nàng bị phát hiện, tuy nàng không sợ có người làm gì nàng nhưng cuộc sống sau này sẽ rất phiền phức.
Nàng còn mang theo mèo, phải biết là mèo rất sợ chuyển nhà.
… Bỗng dưng Hạ Ngư nhớ tới con mèo nhà mình là con mèo giả, thoắt cái nàng vừa giận vừa buồn cười.
Nó sợ quả cầu lông ý!
Giây tiếp theo, gần như khiến bình luận của mọi người lóe sáng sạch bong ngay lập tức.
[Vi: Hoa kim cương vĩnh hằng, một đóa lưu truyền mãi.]
[Vi: Không có kẻ nào tra được IP của ngươi đâu, yên tâm.]
Vi Nhi Pháp đã âm thầm phong tỏa quyền hạn của kẻ lớn lối đòi điều tra IP của Hạ Ngư, sau đó cho phòng hộ tư liệu của Hạ Ngư lên cấp sss.
Với tư cách có quyền hạn cao nhất ở tinh võng, làm chút chuyện nhỏ này thậm chí còn chẳng chớp mắt.
Hạ Ngư sau khi nhìn thấy lời của Vi thì trong lòng hơi mềm ra.
Nàng nghĩ, dẫu rằng cuộc sống hiện thực đã loạn thành một đống phiền phức thì vẫn may nàng còn có thể tìm thấy chút an ủi từ bạn trên mạng.
Mặc dù không biết nói thế nào mới phải.
Người bạn có giao hảo tốt ở thế giới ba chiều chuẩn bị biến thành con mèo của mình.
Con mèo chuẩn bị sống cả đời biến thành người bạn mình chuẩn bị thật lòng đối đãi.
Loại cảm giác giác thật đúng là…
Mặt Hạ Ngư lại đỏ lên.
Á, không thể nghĩ tiếp nữa.
Nàng mím môi cười: “Cảm ơn, chào buổi chiều.”
Giọng nói của nàng thánh thót dễ nghe, không nghe ra đã chịu đòn đả kích to lớn gì.
Vi Nhi Pháp: “…”
Tuy trạng thái thế này của tiểu cô nương hình như trông rất tốt, nhưng… Vi Nhi Pháp hèn mọn nghĩ, thật ra nó là ai, làm gì, Hạ Ngư cũng chẳng để tâm chút nào.
Dù cho nó nằm trên nền nhà lạnh ngắt hòng đòi bồi thường. Cũng chắc chắn sẽ thất bại nhỉ.
Hạ Ngư nào có hay suy nghĩ phức tạp của Vi Nhi Pháp, nguyên liệu nàng đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi.
Con cá đù vàng mà chuyển phát nhanh của tinh võng đưa tới rất tươi ngon, lúc vừa đến thậm chí còn lật tanh tách, sau khi Hạ Ngư giữ nó, động tác nhanh lẹ dứt khoát loại bỏ sạch sẽ sạch vảy cá và nội tạng.
Cả đám cư dân dạng hoàn toàn nhìn đến đờ đẫn
[Mù quáng: Tuy biết vảy cá hình như không ăn được… nhưng cạo sạch toàn bộ ta cứ có cảm giác ớn lạnh như lông trên người cũng bị cạo sạch sành sanh.]
[Thanh Trán: Nội tạng… cũng bị moi sạch rồi.]
[Lai Lai Vãng Vãng: Không biết tại sao nhìn chủ livestream moi nội tạng mà bụng ta cũng đau.]
[Hoang dã: Ta có thể biết đây là cá gì không?]
[Hươu trắng biển sâu: Con cá chết không đáng có tên.jpg]
Hạ Ngư ngẩng đầu lên nhìn thấy đạn mạc thì không khỏi bật cười.
Bất kể trong cuộc sống có bao nhiêu bất ngờ và thăng trầm nhưng nếu cố gắng tiến về phía trước thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
Ví dụ như con mèo của mình…
Hạ Ngư: “…”
Hoan Hỉ là Hỉ, quả nhiên chuyện này vẫn là ngoại lệ.
Cười mỉm.jpg
“Đây là cá đù vàng.” Hạ Ngư giải thích: “Thịt rất mỏng, ngon lắm, đương nhiên đây là loại cá có thịt rất mỏng, độ nông sâu của dao khi cắt trên người nó rất ảnh hưởng đến hương vị của nó. Lưỡi dao không thể quá sâu, đến ba phần thịt cá là được rồi, đương nhiên khoảng cách thời gian cũng không thể quá gần nếu không thịt cá sẽ bị nát.”
[Lạp Lạp Lpạ: Oa oa oa giọng chủ livestream nói chuyện dịu dàng quá…]
Lời bình này lượn qua lướt lại, dao của Hạ Ngư cắt xuống vững vàng.
A đáng ghét, con mèo giả!
Vi Nhi Pháp thấy Hạ Ngư đưa dao nhanh lẹ dứt khoát trên mình con cá: “…”
[Lạp Lạp Lạp:…]
[Yukiki: Á tới muộn rồi, hôm nay dao chủ livestream nhanh quá…]
…
Vi Nhi Pháp hốt hoảng, nó nhớ hình như Hạ Ngư cũng là cá… mà nhỉ.
Tại sao hôm nay lại xử cá?
…
Có lẽ thứ Hạ Ngư muốn xử không phải là cá. Nó không khỏi lại liếc nhìn con cá đù vàng đáng thương đang nằm trên thớt bị tróc vảy moi nội tạng sau cùng hai bên bị dao rạch: “…”
Mèo chắc chắn sẽ không như thế này đâu.
Sau khi chặt cá trút giận lại không mất đi vẻ dịu dạng, Hạ Ngư cầm thịt ba chỉ dày bì đã chuẩn bị trước đó lên, thái thành miếng nhỏ, rồi lấy nấm hương khô đã ngâm nở ra thái thành hạt lựu, hành gừng ớt đã chuẩn bị cũng đều cắt thành miếng nhỏ để dùng sau, ớt ngâm đỏ mua ở trên tinh võng đặt sang một bên.
Đun sôi dầu đợi đến khi nóng được bảy phần, rồi cho cá đù vàng vào ngập dầu, Hạ Ngư dùng cái muôi nhỏ múc dầu lên rồi rưới lên trên cá.
Dầu sùng sục màu vàng mê người, cá đù vàng được thái khía hình chữ thập để lộ ra thịt cá trắng mềm, ngấm màu dầu hơi vàng, Hạ Ngư: “Rán đến khi thịt cá giòn vàng là có thể vớt ra ráo dầu.”
[Yukiki: Móa cái này trông thơm quá‼ Lớn thế này rồi mà vẫn chưa từng ăn cá!]
[Yukiki: Tặng hoa kim cương cho ngươi đấy!]
[Yukiki: Hôm nay chủ livestream rút thưởng thì xem ta đây.]
Hạ Ngư thấy cá rán đã gần được thì dùng muỗng thủng vớt ra ráo dầu rồi để sang bên cạnh, thịt cá vớt ra ánh lên màu vàng ươm dầu vẫn còn đang sủi bọt lách tách, mê hoặc người ta không thôi.
[Lai Lai Vãng Vãng: Mẹ nó, trông thơm quá, thịt cá cũng siêu mềm, chỉ là không có vị!]
[Kiêu Ngạo: Sao con cá này chẳng có mùi vị gì thế… không ngon, mức độ gì thế]
[Lạp Lạp Lạp: Chủ livestream còn chưa nấu xong mà, ai bảo ngươi ăn trộm!]
Lướt nhanh đám bình luận ăn trộm thì có một nửa là mỉa mai không có vị không ngon, một nửa mỉa rằng người ta còn chưa nấu xong mà đã ăn thì chẳng có tí giáo dục gì, chốc lát lại kéo đi cả đám.
[Vi: Người hỏi ta yêu người đậm sâu bao nhiêu, hoa kim cương tượng trưng cho lòng ta!]
Đóa hoa kim cương nở rực rạng rỡ, tiếng gào rú của đám người phiền nhiễu trong đạn mạc thoắt cái im bặt.
Hạ Ngư nghe thấy giọng nói dìu dịu của nàng ấy.
[Vi: Ngon lắm.]
Dù cho không bỏ gia vị thì thịt cũng tươi mềm, giữa môi răng có hương thơm nhẹ.
Giống như nàng ấy vậy, chỉ nhìn nàng ấy thôi, không cần làm bất cứ thứ gì đã ngập tràn hoan hỉ, mê loạn.
Thịt cá của nàng ấy, thơm hương ngọt vị, vừa mềm mại vừa mê người. Khiến con mèo thèm nhỏ dãi, nhưng lại cầu không được.
Hết chương 43