Chương 41
Cây cối trong vườn hoa rậm rạp um tùm, mùi hương thoang thoảng dập dờn.
“Ngươi ở đây đợi một lát.”
Vi Nhi Pháp đặt nàng ấy xuống rồi khẽ giọng dặn dò: “Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Âm thanh máy móc nghe rất đỗi dịu dàng. Hạ Ngư ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy, màu xanh trong con ngươi đã biến mất, Hỉ đặt nàng xuống rồi quay người rời đi.
Nàng vô thức đưa tay ra nắm lấy tay áo của nàng ấy.
Lòng Vi Nhi Pháp rúng động, quay đầu lại nhìn nàng ấy. Trong lòng nàng biết mình không thể ở lại nơi đây lâu, trên tàu đều là thú nhân thuần huyết hung hiểm đã từng qua huấn luyện, hiển nhiên là người của phía Vương tinh.
Nhưng nàng ấy vừa kéo ống tay áo nàng thì trong lòng nàng đã chẳng còn đọng lại gì nữa.
Hạ Ngư cũng không biết tại sao mình lại kéo nàng ấy, nàng biết thứ trong lòng mình chỉ là suy đoán thôi, thậm chí… thậm chí có hơi kỳ cục.
“…”
Thấy Hỉ quay đầu lại nhìn, vậy mà bỗng chốc Hạ Ngư lại không dám nhìn nàng ấy.
Đôi mắt màu vàng kim ấy.
Hạ Ngư không khỏi nghiêng đầu, chầm chậm buông tay áo nàng ấy ra, thấp giọng nói: “… Ngươi, cẩn thận một chút.”
Lòng dạ Vi Nhi Pháp mềm đi, nàng “ừ” một tiếng, rồi đáp lại một cách nghiêm túc: “Yên tâm.”
Đám thú nhân thuần huyết đó, cho dù bây giờ thực lực của nàng vẫn chưa hồi phục thì cũng hoàn toàn chẳng để vào mắt.
Chỉ là quả đúng vẫn phải tốc chiến tốc thắng.
Hạ Ngư nhìn bóng lưng Hỉ rời đi, nhìn chằm chằm vào đôi tai đã đổi màu kia, mãi lúc sau mới định thần lại.
Suy đoán và nghi ngờ khiến tâm tình của nàng mờ mịt, phức tạp.
Nàng không kiềm chế được mở quang não ra, xem camera giám sát trong nhà.
Hệ thống giám sát không có bất kỳ thứ gì bất thường, Hoan Hỉ đang ngủ ngon lành trong cái ổ mèo.
Hạ Ngư: “…”
Có lẽ, có lẽ chỉ là tình cờ gặp được thú nhân miêu cùng gốc rễ với Hoan Hỉ thôi chăng…?
Vớ vẩn quá!
Hạ Ngư luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ ra chỗ nào không ổn, điều này khiến nàng cảm giác hơi lo lắng.
Nếu nói Hỉ là con mèo nhà nàng thì không có khả năng, hệ thống an ninh Tiểu Quả trong nhà nghiêm ngặt như thế, sao có thể chạy ra ngoài được?
Nhưng nếu không phải là mèo nhà nàng, thì cũng quá là giống rồi?
Màu của tai, màu của mắt, mùi hương trên người, còn cả hơi thở có cảm giác quen thuộc kia nữa. Sao có thể trùng hợp như thế được?
Hơn nữa, đến cả màu của tai cũng nhuộm đen‼
Không được, nàng phải về một chuyến.
Nàng nhìn ngó xung quanh. Đây là một vườn hoa trên không của nội thành chính, rừng rậm um tùm, suối chảy hàng dài, còn có rất nhiều quầy, sạp hàng phục cổ, bán nước, dung dịch dinh dưỡng các kiểu, có điều đều là buôn bán điện tử nên không có người trông.
Bao bọc vườn hoa là một tầng kết giới do nguyên lực dựng thành, từ đây nhìn ra nội thành chính như ngó từ trên cao nhìn xuống, còn có mây đủ hình đủ loại, cảm giác phong cảnh rất được, cũng rất an toàn.
Nàng muốn gửi cho Hỉ một tin nhắn báo rằng nàng đi trước nhưng nghĩ đến chuyện có thể Hỉ đang đánh nhau với đám người trên tàu, mà lại gửi tin nhắn bừa bãi thì có khả năng sẽ khiến nàng ấy phân tâm rồi bị thương.
Nhưng bỏ đi mà không nói tiếng nào thì lại kỳ quặc quá, Hạ Ngư hơi đau đầu quay đầu lại.
Vừa hay có một con rô bốt hình tròn lăn đến, giọng nói máy móc rất dễ thương: “Hoan nghênh quý khách thăm quan vườn hoa trên không, xin hỏi tôi có thể làm gì cho bạn không?”
Mắt Hạ Ngư sáng lên.
***
“Tin tức sau đây là thông báo khẩn cấp… giữa đoạn tàu X – đoạn tàu Y của đoàn tàu đã xảy ra vụ nổ lật nghiêng tàu, mong các cư dân điều khiển xe bay chú ý phòng tránh nguy hiểm… trước mắt nguyên nhân sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra…”
005 đeo tai nghe, ngồi thảnh thơi ở vườn hoa nho nhỏ trên không trung, nhìn đám hỗn loạn phía bên dưới, giọng điệu uể oải: “Ôi chao, thành ra thế này rồi, ta cũng khó dọn tàn cuộc lắm.”
Nhưng nghĩ đến chuyện sau khi Hạ tiểu thư quay về và dáng vẻ thủ lĩnh vừa vươn tay ra đã lật cả tàu xuống rồi lao vút đi ngay, 005 cũng hơi không nén được tiếng cười.
Nhưng trông thấy đám thú nhân thuần huyết nhếch nhác không coi nổi kia bò từ trong đoàn tàu nát bấy ra thì trong mắt nàng ta lại lóe lên niềm vui.
Nàng ta ung dung ra dặn dò thủ hạ: “Xóa sạch thông tin hình ảnh đi, sau đó thì kiểm tra hai kẻ, một kẻ là thú nhân hồ ly, một kẻ là thú nhân hổ, ta sẽ đưa tư liệu chi tiết cho ngươi, khoan hẵng đánh rắn động cỏ trước, ta nghi sau lưng Đế quốc là tổ chức bắt cóc chuyên nghiệp.”
“Sự việc tập kích đoàn tàu?” 005 lia mắt: “Còn phải nói nữa à? Chắc chắn là cái vị đại nhân tôn quý kia của Vương tinh rồi, phái người đến chào hỏi chúng ta đấy.”
Đám quý tộc của Vương tinh cuối cùng cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
***
Tiểu Quả tự động cảm ứng được quang não của nàng, khóa được mở ra.
Cửa vẫn đóng nhưng đẩy cái là có thể mở ra. Hạ Ngư đứng ở cửa nhà, nhất thời thoán chút do dự. Nàng liếc nhìn hình ảnh giám sát trong quang não, Hoan Hỉ vẫn vùi mình trong ổ, có vẻ như có gì đó không đúng.
Hạ Ngư cắn răng, đẩy cửa ra.
Một con mèo tam thể đang nằm trong ổ, ngoe nguẩy cái đuôi, quay đầu lại nhìn nàng: “Meo…”
Đoi mắt màu vàng chứa đầy ánh nắng mặt trời, hai tai dựng thẳng lên, dáng vẻ trông rất tỉnh táo, trên cổ có cái vòng màu đỏ và một chiếc chìa khóa thủy tinh be bé buông thõng, bên trên khắc chữ Hỉ.
Hạ Ngư: “…”
Hạ Ngư thở phảo. là nàng lo lắng quá độ rồi.
Sao có thể được cơ chứ, Hoan Hỉ nhà nàng chỉ là một con mèo vô tội thôi. Vậy mà nàng lại nghi ngờ nó. Thật là đáng đánh đòn.
Còn Vi Nhi Pháp: “…”
Dọc đường chạy như điên quay về, suýt chút nữa đã chạy gãy luôn chân mèo để tỏ ý rằng bản thân thật sự khổ cực lắm.
Suýt chút nữa là lộ tẩy rồi.
Vì nguyên lý của nhuộm màu là nguyên lực, sau khi Vi Nhi Pháp lăn thành mèo thì dùng luôn nguyên lực để tẩy sạch nên không hề biết tai của mình đã để lộ một nửa.
Còn Hạ Ngư yên lòng đi thay quần áo.
Vi Nhi Pháp: “…”
Vi Nhi Pháp lập tức quay đầu lại, tim đập thình thịch. Còn Hạ Ngư vốn cảm thấy rất tự nhiên liếc con mèo một cái, thì trông thấy cái ót của nó.
Hạ Ngư nói đùa rất đỗi tự nhiên: “Chao ôi, Hoan Hỉ xấu hổ à?”
Kết quả nói đùa xong thì Hạ Ngư lại nghĩ đến suy đoán vừa nãy: “…”
… Không, không phải chứ?
Hạ Ngư vô thức thay áo quần nhanh hơn.
Tai Vi Nhi Pháp nóng lên, dù nó quay đầu đi nhanh thì dáng người mảnh mai xinh xắn của tiểu cô nương vẫn để nó tia được một tí.
Thật đúng là chết người mà!
Hạ Ngư thay xong một chiếc máy thướt tha bình thường thích mặc, xỏ đôi dép màu hồng mềm mại, rồi nhìn cơm mèo.
Hửm, không ăn chút nào cả.
Sự nghi ngờ trong lòng Hạ Ngư sâu hơn một chút, ánh mắt nàng liếc về bóng lưng của Hoan Hỉ.
Con mèo đang ngồi thẳng cẳng trong cái ổ mèo: “…”
A, lo sốt vó quá.
Tai Vi Nhi Pháp run lẩy bẩy, nếu như mèo mà đổ hồ môi lạnh thì chắc chắn trán của nó đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vội vã quay về đã liều mạng dốc sức rồi, nào có thời gian đi gặm đồ ăn cho mèo được…
“Sao không ăn thế?” Hạ Ngư cố ý nói một cách vô cùng hoang mang: “Vị không ngon à?”
Tai Vi Nhi Pháp lại run: “… Meow.”
Nó nó nó đâu có chột dạ đâu‼
Hạ Ngư nheo mắt lại.
Nàng bế con mèo lên, hai tay để dưới nách nó, rồi nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Vi Nhi Pháp: “…”
Mắt của con mèo là màu vàng thuần, trông đẹp vô ngần, cứ long lanh nhìn chằm chằm nàng như thế.
Lòng Hạ Ngư mềm nhũn.
“…”
Con mèo xinh xắn như Hoan Hỉ sao có thể lừa cá được.
“Bỏ đi.” Nàng đặt con mèo lại ổ của nó, rồi lầu bầu một tiếng: “… Dù sao ta cũng chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi.”
Vi Nhi Pháp sửng sốt, ngước mắt lên nhìn nàng ấy.
Hạ Ngư lại nhìn một lúc nữa, sao ngắm mà cứ cảm thấy Hoan Hỉ không giống con mèo xấu xa cho lắm.
Hoặc là con mèo lừa người.
… Hoan Hỉ nhà nàng mắt phượng mày ngài, là một con mèo đẹp thế này cơ mà. Sao lừa nàng được.
Hạ Ngư vừa nghĩ vậy bèn đẩy cơm mèo lên trước mắt nó: “Là do không thích vị này à?”
Vi Nhi Pháp chột dạ vô cùng, ngoan ngoãn kêu lên hai tiếng rồi bắt đầu giả vờ không có khẩu vị.
… Nó thà uống thuốc chứ không tháo cái vẻ giả lả xuống.
Hạ Ngư vừa trông thấy Hoan Hỉ không có khẩu vị đã lo sốt vó lên, những hoài nghi khi trước đều bị bỏ hết lại sau đầu… suy cho cùng chuyện không có chứng cớ thì sao sánh được với sức khỏe của Hoan Hỉ.
Nàng bảo Tiểu Quả kiểm tra một phen, kết quả kiểm tra cho thấy trạng thái sức khỏe của Hoan Hỉ rất khỏe mạnh. Sức khỏe tốt nhưng khẩu vị lại không tốt, vậy thì có khả năng là liếm lông quá nhiều, trong dạ dày có búi lông hay gì đó.
Lúc Hạ Ngư ở địa cầu, có nằm mơ cũng muốn nuôi mèo nên biết rất nhiều về trạng thái của mèo, ví dụ như gel dinh dưỡng (*) cho mèo có thể khiến mèo nôn ta búi lông gì đó.
(*) Tên trong tiếng Anh hairball control gel
Ở đây thì không thể có gel cho mèo nhưng cỏ mèo của Tiểu Quả cũng được như thế.
Thật ra mầm lúa mạch non chính là cỏ mèo.
Hạ Ngư nhớ tới lúa mạch trồng ở trong phòng bếp của mình, mắt nàng hơi sáng lên, nàng đi vào phòng bếp xem, quả nhiên dưới xúc tác yêu lực của nàng, mầm lúa mạch xanh mơn mởn đã vươn rất cao rồi.
Nàng không trồng quá nhiều nhưng chắc là đủ dùng.
Thế là Vi Nhi Pháp giả mèo đang làm bộ có khẩu vị không tốt, có bệnh nên mới không ăn, đã chào đón một chậu cỏ. Chậu có xanh mướt mượt.
Vi Nhi Pháp: “…”
Chỉ vì nó không ăn nên cô nàng này bèn cho nó ăn cỏ?
Vi Nhi Pháp ngửi ngửi, thật ra mùi cỏ mèo rất thơm, hơn nữa bên trên còn quẩn quanh mùi hương đặc biệt, vô cùng yên ổn mà trên người Hạ Ngư mới có.
“Ngươi không thích sao?”
Hạ Ngư thấy con mèo chỉ ngửi chứ không hề há miệng thì bắt đầu lo lắng, nàng hơi âu sầu bảo: “Ở đây ta không mua được gel dinh dưỡng.”
Điều Vi Nhi Pháp không nhìn nổi nhất ấy là cô nàng này cau mày. Nàng ấy vừa cau mày, Vi Nhi Pháp đã cảm thấy bầu trời của mình sụp đến nơi rồi.
Nó khẽ cắn môi nghĩ, chẳng phải là cỏ thôi à? Cũng chẳng phải nó chưa từng ăn thứ này bao giờ.
Vi Nhi Pháp e dè cắn một miếng. Thoắt cái, mắt nó sáng bừng lên. Cắn đứt ngọn cỏ mơn mởn, hình như có nước tứa ra nơi đầu lưỡi, mùi cỏ xanh tươi non còn ngòn ngọt nữa, có một mùi vị chữa lành thấm nồng.
Nuốt một miếng cỏ xuống, yếu tố bạo động vẫn luôn ngoan cố chống đối trong cơ thể như gặp phải khắc tinh gì đó, thoắt cái đã lặng thinh im lìm, thậm chí nó còn cảm thấy chỉ cần nhân lúc đang hăng giải quyết cho xong, thì mảnh vỡ thứ tư luôn quấy phá nàng cũng có thể dễ dàng dính lại với nhau!
Ôi trời ơi‼ Đây là cỏ đấy ư? Đây không phải cỏ‼ Đây là tiên đan‼
Thế là Hạ Ngư cứ nhìn dáng vẻ con mèo tam thể ban đầu có vẻ rất ghét, rất do dự, rất ghê giờ đây lại ăn như thuốc kích thích, rột roạt rột roạt một hơi gặm cỏ mèo.
Hạ Ngư: “…”
Người ta toàn nói mèo thích ăn cỏ mèo, người xưa không lừa ta mà.
Vi Nhi Pháp sau khi gặm xong: “…”
Nó nhìn chậu cỏ trọc lốc, rơi vào trạng thái tự kỷ vô cùng.
Vậy là nó đã gặm hết một chậu cỏ trước mặt tiểu cô nương rồi à… Mặc dù cỏ này là do nàng ấy mang đến cho nó ăn, nhưng một con mèo ăn uống dè dặt sẽ để lại một tí xíu… Nhưng mà cỏ bị nó gặm cho trụi lủi hết rồi.
…
Vi Nhi Pháp cam chịu nghĩ, chẳng sao cả, dù sao trong mắt cô nàng thì nó chỉ là một con mèo mà thôi.
Vi Nhi Pháp vừa mới nãy điều chỉnh tâm thế chuyện đã rồi thì thôi, khắc sau nàng đã nghe thấy Hạ Ngư vui vẻ nói: “Chao, Hoan Hỉ giỏi quá ta, lần nào ăn cũng đều có thể ăn hết đồ, ăn cỏ cũng thế, Hoan Hỉ là chuyên gia chén sạch đĩa!”
Vi Nhi Pháp: “…”
Cáo từ.jpg
Sau khi định thần lại, Vi Nhi Pháp nhìn cỏ mèo rồi rơi vào trầm tư. Cỏ mèo mọc từ đất mà ra. Đương nhiên bây giờ đã trụi húi rồi.
“…”
Lơ là cái này.
Vi Nhi Pháp nghĩ, nó vẫn cứ tưởng năng lực của Hạ Ngư chỉ có thể làm đồ ăn mới có hiệu quả, nhưng không ngờ hóa ra nàng ấy lại còn có thể trồng ra được loại thực vật này.
Loài thực vật hoàn toàn không hề bị yếu tố bạo động làm ô nhiễm.
Vi Nhi Pháp đưa một tia nguyên lực ra thăm dò vào trong cỏ mèo một phen, phát hiện bên trong có mèo có chút năng lượng rất nhỏ.
Năng lượng từ trên người Hạ Ngư, Vi Nhi Pháp rất quen thuộc, khi Hạ Ngư mất trí nhớ cũng là lúc loại năng lượng này trên người nàng ấy bắt đầu không ổn định.
Hơn nữa ăn xong loại thực vật này, yếu tố bạo động trong cơ thể sẽ trực tiếp bị tinh lọc thành một loại nguyên lực rất thuần khiết.
Một suy nghĩ bắt đầu nảy nở trong đầu, Vi Nhi Pháp đang nghĩ thì bỗng nhiên…
“Ấy.” giọng cô nàng khó hiểu.
Vi Nhi Pháp ngẩng đầu lên nhìn, lông mao sau gáy bỗng dưng vì kinh hoàng dựng đứng lên‼! Lúc Hạ Ngư nhìn sang thì lập tức chột dạ cúi xuống.
Cô nàng đi dép hình mèo, mái tóc đen xõa xuống, trong tay cầm… thuốc nhuộm lông đen đã dùng quá nhiều mà xẹp đi thấy rõ.
Vi Nhi Pháp: “…”
Hết chương 41