Chương 40
Vi Nhi Pháp: “???”
Sao thế? Tự dưng sao thế? Thân phận của mình bại lộ rồi?
Đợi đã, không thể nào, này cũng đột ngột quá…
Còn chưa đợi nàng nghĩ xem nên che đậy thế nào thì đã nghe thấy cô nàng từ từ nói: “…Hình như chúng ta ngồi qua trạm rồi.”
Hả, qua trạm rồi?
Vi vô thức ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thời gian biểu trên đoàn tàu.
Lúc này, cửa tàu ở trạm thứ tám đang từ từ đóng lại, phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt nhanh như tên bắn, không bao lâu sau một tiếng ting vang lên, đến trạm thứ chín rồi.
Vi Nhi Pháp: “…”
Tàu xe của tinh tế luôn quá nhanh, đến cả giọng nói thông báo cũng không kịp vang lên.
Loại tàu tinh tế mà thú nhân ngồi đều là loại một lát đã xuống ngay, nên phải thường xuyên nhìn biển dừng của mình nếu không nhỡ bất cẩn là có khả năng rong ruổi cả nửa vòng Ngưu Ngưu tinh.
Tuy rằng chưa rong ruổi được nửa vòng Ngưu Ngưu tinh nhưng ngồi qua chín trạm cũng là thật.
Hai người xuống tàu,
“Chúng ta ngồi tàu quay về đi.” Hạ Ngư nói.
Vi Nhi Pháp “ừ” một tiếng, tai động đậy.
Hạ Ngư: “…”
Quá, quá là dễ thương đi.
Hạ Ngư vội vàng cúi đầu xuống, gò má hơi ửng đỏ, vậy mà vừa nãy nàng lại hơi muốn véo một cái…
Chuyến tàu quay về không có quá nhiều người nên cũng có chỗ ngồi, Hạ Ngư và nàng ngồi canh nhau.
Vi Nhi Pháp nghiêng mặt nhìn, trông thấy cô nàng nghiêm túc thắt dây an toàn xong xuôi.
Vi Nhi Pháp: “…”
À, lần đầu tiên nàng biết ngồi loại tàu xe này cũng phải thắt đai an toàn.
Vương thượng đại nhân không hề ý thức được sự an toàn rơi vào trầm tư.
Để không tỏ ra lạc lõng như thế thì có phải nàng cũng nên…
Thế nhưng không đợi nàng do dự, đã có một cánh tay nhỏ vươn ngang chỗ trống, kéo đai an toàn bên người nàng ra, rồi đóng “lạch cạch” một cái.
Vi Nhi Pháp: “‼”
Cô nàng kéo dây an toàn của nàng, rồi nghiêm túc bảo: “Cài xong.”
Vi Nhi Pháp nhìn đai an toàn cài trên người mình rồi lại nhìn dây đai vắt trên tay Hạ Ngư, trong chốc lát đầu nàng lóe lên một thứ không mấy hài hòa.
Tai Vi Nhi Pháp chợt đỏ lên.
Ngừng lại đi!
Nàng thấp giọng bảo: “Đang định cài.”
Có lẽ là ở với nhau đã được một lúc nên điều ấy giống như gặp được người bạn mới quen, việc cố gắng để lại ấn tượng tốt cũng bất giác tan biến, Hạ Ngư cũng không cảm thấy quá căng thẳng nữa, cuối cùng nàng cũng có thể hỏi điều mà nàng muốn hỏi: “Sao ban nãy ngươi lại đột nhiên lên tàu thế?”
Không phải đã nói là đợi nàng ở chỗ đã hẹn sao?
“Ta đến đó.” Vi Nhi Pháp nói: “… Vừa hay cũng ngồi chuyến tàu này.”
“Là vậy à.” Hạ Ngư cũng không nghĩ nhiều, mắt cong lên: “Thế thì chúng ta thật đúng là có duyên.”
Mắt cô nàng cong tít lên, trông xinh vô cùng.
Tim Vi Nhi Pháp bỗng nhỡ mất một nhịp, vành tai nóng bừng, không dám nhìn thêm mà chỉ khe khẽ “ừm” một tiếng.
Mùi hương lạ lẫm pha tạp trên tàu xe, Vi Nhi Pháp dựng một kết giới nguyên lực nho nhỏ bao bọc Hạ Ngư cẩn thận lại.
Nàng cùng với nàng ấy ở trong một cái vòng tròn be bé.
Thế giới xa lạ bên ngoài chẳng có liên quan gì đến bọn họ cả.
Vốn dĩ ý định của Vi Nhi Pháp là ngăn cách hơi thở đáng ghét của các con nhân thú khác.
Ai biết.
Là một con miêu thú nhân nên khứu giác của nàng cực kỳ mẫn cảm, trong cái kết giới tí tẹo đều là hơi thở ngọt ngào hấp dẫn của tiểu cô nương.
Đó là kiểu hơi thở ngọt ngào, dịu dàng, lại có chút mạnh mẽ thu hút người khác.
Thoáng chốc, Vi Nhi Pháp nhớ đến chuyện thường ngày, đầu ngón tay khẽ khàng nhẵn mịn của cô gái, nhiệt độ lướt qua lớp lông sau lưng của nàng.
Thật đúng là… thật đúng là chết con người ta mà!
Là một con cá nên khứu giác của Hạ Ngư không nhạy cảm như thế, nhưng nàng vẫn cảm nhận được bầu không khí trong phút chốc không còn bức bách như vậy nữa, mùi hương quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi nàng, khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Cứ giống như cảm giác về đến nhà mình vậy.
Nàng vô thức dùng yêu lực thăm dò thì cảm nhận được một tầng kết giới năng lượng, bao bọc nàng với Hỉ lại với nhau.
Mà tầng kết giới này lại nhuốm hơi thở của Hỉ.
Hạ Ngư thoáng ngơ ngác, lia mắt nhìn Hỉ.
Đôi tai của cô gái dựng lên rất sống động, lông tơ buông rủ, đầu ngón tay gác lên chân, hàng lông mi dài mảnh dày rậm cụp xuống, che lấp ánh sáng nơi đáy mắt.
Trông như rất thờ ơ, nhưng lại hơi có chút dịu dàng.
Thế nên cái kết giới này… là của nàng ấy sao?
Đáy lòng Hạ Ngư hơi mềm đi.
Nàng nghĩ, quả nhiên Hỉ là một cô gái rất chu đáo.
Hạ Ngư hỏi: “Hôm nay chúng ta…”
Xem phim gì thế.
Dây an toàn bị người ta ấn một cái, mở ra lách cách.
Hạ Ngư giật mình, góc áo của nàng bị người ta khe khẽ kéo lên, tàu đã đến trạm mà không có một động tĩnh gì, cô gái đã cởi dây an toàn không biết từ khi nào, rồi đứng ở trước mặt nàng, đưa mắt nhìn nàng: “Đến rồi.”
Hạ Ngư ngẩn ra một lát, vành tai lại đỏ lên, chỉ mải nói chuyện với nàng ấy mà nàng lại quên không nhìn trạm tàu!
Nếu Hỉ mà không nhìn thì bọn họ lại lỡ trạm rồi.
Vì điều ấy mà Hạ Ngư vẫn luôn xấu hổ không trò chuyện, Vi Nhi Pháp muốn nói nhưng lại sợ nói sai để lộ ra điều gì, thế là cả hai im lặng cùng đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim ở trong một cái trung tâm thương mại ở Ngưu Ngưu tinh, dạo này cực kỳ náo nhiệt, Hạ Ngư còn lờ mơ nghe thấy có rất nhiều người đều đang thảo luận một vấn đề, quân Cách mạng gì đó.
Hạ Ngư tò mò: “Bọn họ đang nói gì thế nhỉ?”
Thính giác Vi Nhi Pháp nhanh nhạy nên đương nhiên bọn họ đang nói gì.
Sau khi Lilith bị nàng giết, Trùng tộc ra lệnh rút lui, Mị Mị tinh đã trở thành cứ địa của quân Cách mạng, và một nửa Ngưu Ngưu tinh bị Trùng tộc chiếm đóng cũng trở thành vùng bảo vệ của quân Cách mạng.
“Đang nói chuyện đánh trận.” Vi Nhi Pháp đáp.
Hạ Ngư “ồ” lên một tiếng, thoắt cái đã chẳng còn hứng thú gì.
Lúc này có một đôi tình nhân của Ngưu Ngưu tinh đi ngang qua, hai cô gái tay trong tay ngọt ngào không thôi, đi lướt qua hai người họ, người cao hơn nói: “Bé yêu à, ta đi lấy vé nhé.”
Người thấp hơn một chút rung rung đôi tai, ngượng ngịu đáp: “Vâng.”
Hạ Ngư nhìn cặp đôi này thì hơi xuất thần.
Vi Nhi Pháp cúi đầu liếc nhìn.
Hôm nay tiểu cô nương xinh xắn như một tiểu tiên nữ, nhưng lại như luôn suy nghĩ chuyện gì đó.
Vi Nhi Pháp: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Hạ Ngư hoàn hồn lại: “À…”
Nàng hơi bẽn lẽn cúi thấp đầu xuống, đi chơi với người ta mà sao lúc nào nàng cũng thất thần vậy chứ.
Vi Nhi Pháp lại không để ý lắm, chỉ thấp giọng hỏi lại: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Nàng muốn biết mọi thời khắc thất thần của nàng ấy, muốn biết mọi suy nghĩ của nàng ấy.
Sau đó mới có thể cố gắng trở nên quan trọng hơn so với những suy nghĩ kia trong lòng nàng ấy.
Hạ Ngư mím môi cười đáp: “Không có gì đâu.”
Nàng hơi ngả đầu về phía cặp đôi kia rồi bảo: “Ta cảm thấy bọn họ thật hạnh phúc.”
Không giống như nàng, một con cá hay quên không xứng có được tình yêu.
Vi Nhi Pháp ngẩn người, tai lại hơi nóng lên rồi.
Cô nàng nói lời này là có ý gì thế?
Nếu như nàng ấy bằng lòng…
Nàng sẽ chiều chuộng nàng ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Hạ Ngư lại không biết những suy nghĩ không mấy sạch sẽ trong cái đầu của người bạn bên cạnh, mà bừng bừng hứng thú ngắm rạp chiếu phim của tinh tế.
Rạp chiếu phim của tinh tế là kiểu chế độ 3D, rạp chiếu phim thì vẫn là kiểu rạp chiếu phim ấy, có vé cặp đôi và vé bình thường, điểm khác biệt giữa vé cặp đôi và vé bình thường chính là những cặp đôi có thể nhận được mắt kính đôi, có thể trông thấy sự tồn tại của đối phương trong phim điện ảnh 3D, còn vé bình thường thì không cần đến mắt kính mà xem trực tiếp luôn.
Đương nhiên cũng có vé bạn thân nữa.
…
Nhưng 005 không thể mua vé bạn thân cho thủ lĩnh quân Cách mạng đi cưa cẩm được.
Phải dựa vào vé để nhận mắt kính 3D cho cặp đôi.
Vi Nhi Pháp nhìn hai trái tim nhô ta đằng sau tấm phiếu điện tử của phim, nàng tò mò chọc một cái.
[Dành riêng cho cặp đôi]
Vi Nhi Pháp: “…”
Khi ấy nàng không để ý, bây giờ mới phản ứng lại, vậy mà lại còn có kiểu như này…
Lần đầu tiên Hạ Ngư trông thấy rạp phim như thế, bước vào phòng chiếu phim thấy tò mò nên nhìn ngó xung quanh.
“Ngươi ngồi chỗ này.” Vi Nhi Pháp vờ điềm tĩnh bảo: “Ta đi lấy kính.”
“Ta đi cùng với ngươi.” Hạ Ngư cong mắt lên.
Vi Nhi Pháp không tài nào từ chối được Hạ Ngư: “… Được.”
Hai người đi đến chỗ để kính.
Nhân viên soát vé là một bà bác thú nhân ngưu, vừa trông thấy Vi Nhi Pháp và Hạ Ngư thì mắt đã híp mắt cười mờ ám: “Đến lấy kính à?”
“Ừm.”
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của cô nàng, Vi Nhi Pháp căng da đầu để cho máy quét qua con ngươi.
Trong âm thanh lạnh lùng của máy móc dường như mang theo cả sự mờ ám.
[Tinh, vé cặp đôi]
Vi Nhi Pháp: “…”
Vi Nhi Pháp cảm giác như từ mặt tới cổ mình đều bỏng rất không thể gặp người khác nữa.
Cái con chó ngốc 005 này‼!
Còn cả cái máy ngu này nữa‼
Đưa cái kính cho nàng thôi, coi như không có chuyện gì không được à‼
Hạ Ngư không hiểu sao lại được vé cặp: “???”
Bàc gái ngưu thú nhân đưa cặp kính tình nhân 3D nhỏ xinh cho Vi Nhi Pháp, nụ cười càng mờ ám hơn, bà ấy khẽ nói với Vi Nhi Pháp: “Cô bạn gái nhỏ đẹp quá, quý trọng vào nhé.”
Vi Nhi Pháp vô thức gật đầu.
Không không không, không phải ý này‼
Không phải, tuy rằng nàng có ý này thật nhưng bây giờ không phải ý này‼
Ý của nàng thật ra rất rõ ràng, nàng nàng nàng nàng…
Hạ Ngư gật đầu hiểu ý: “Hỉ có bạn gái à?”
Thế nên khi trước mới mua vé tình nhân.
Vi Nhi Pháp: “…”
Không – phải – đâu‼!
Lối suy nghĩ của Hạ Ngư vô cùng đơn giản, cái này đã là vé tình nhân thì rõ ràng là khi trước Hỉ mua để đi xem cùng bạn gái của nàng ấy,
nhưng vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như cô bạn gái cãi nhau với nàng ấy? Hoặc là chia tay? Hoặc là kiểu nguyên nhân bala bala từ gia đình, vừa hay Hỉ gặp được nàng nên bèn dứt khoát kéo nàng đi “lính” luôn.
Ừm, phim ảnh ở địa cầu đều diễn như thế.
Có điều nàng không sợ bị kéo “đi lính”, nàng sợ nhất là mình vô dụng, Hỉ giúp đỡ nàng nhiều như thế, nàng cũng phải cố gắng giúp mới được.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngư nở một nụ cười nhiệt tình: “Nếu Hỉ gặp phải khó khăn gì thì bây giờ ta có thể giúp.”
Vi Nhi Pháp: “…”
Hạ Ngư vẫn cứ điềm tĩnh dịu dàng, thậm chí có phần chân thành nhìn Hỉ, thoắt cái cả mặt lẫn cổ đã đỏ bừng: “…Không có!”
Hạ Ngư: “?”
Lúc Hạ Ngư nói nàng có bạn gái, Vi Nhi Pháp đã cảm tưởng như là có phân từ trên trời dội xuống người nàng
Cái người dội còn là Hạ Ngư…
Thế là Hạ Ngư trông thấy người con gái ấy ngước mắt lên nhìn nàng, đôi con ngươi màu vàng nghiêm túc vô cùng, gằn từng câu từng chữ một: “Ta không có, bạn gái.”
Hạ Ngư sửng sốt, không biết vì cớ gì mà bỗng nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh.
…
Không, không có bạn gái thì không có thôi.
Sao phải thế này… sao phải giải thích nghiêm túc với nàng như thế.
Chẳng đợi Hạ Ngư hoàn hồn lại, thì tay nàng đã bị nắm, người con gái ấy cúi đầu nhìn nàng, con ngươi màu vàng ánh lên vẻ nghiêm túc.
Con ngươi của Hạ Ngư hơi co lại.
Tay Hỉ mảnh mai ấm áp, lúc nắm tay nàng như do căng thẳng nên có hơi run rẩy.
Ấm áp đến nỗi… độ ấm có hơi bỏng.
Tim Hạ Ngư hơi hơi đập nhanh hơn một chút, nàng cũng không hiểu tại sao bỗng dưng nàng lại cảm thấy bờ môi của Hỉ rất đẹp.
Là cái kiểu sắc đỏ vừa từ nhiên vừa bén nhọn, như thể chỉ cần hôn lên một cái là sẽ bị lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Thế nhưng trong nỗi đau nhất định là pha tạp vị ngọt chết người.
Dường như Vi Nhi Pháp định nói gì đó nhưng cánh môi mấp máy mãi mà cuối cùng lại chỉ cố gắng nhấn mạnh lại lần nữa: “Ta không có bạn gái.”
Trước khi ta gặp ngươi, ta không có bạn gái, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích một ai.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Hạ Ngư: “…”
Ngươi, ngươi, ngươi đừng có dùng cái loại giọng điệu “Ngươi làm bạn gái ta nhé” để bảo ngươi không có bạn gái chứ.
Rất, rất kỳ quặc.
Thế nhưng còn chưa đợi Hạ Ngư nói gì thì Hỉ đã buông cổ tay nàng ra, khẽ mím môi lại.
Hạ Ngư ngẩn ngơ nghĩ, có phải nàng ấy giận rồi không.
Lát sau, mắt kính tình nhân được người ta đeo lên mắt Hạ Ngư.
Mắt kính 3D tối đen cả một vùng, Hạ Ngư chẳng nhìn rõ thứ gì nhưng có Hỉ ở bên cạnh nên nàng lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
Hạ Ngư nghe thấy nàng ấy thấp giọng bảo: “… Xin lỗi, vừa nãy kích động quá.”
Vi Nhi Pháp không muốn Hạ Ngư trông thấy cái dáng vẻ mất mặt này của mình.
Đầu ngón tay nàng run lên do căng thẳng, tai và cổ nóng bừng, cứ giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Hạ Ngư cũng hơi đỏ mặt, không nói ra được cảm giác, nàng khẽ bảo: “Là ta hiểu lầm ngươi mà, xin lỗi.”
Vi Nhi Pháp lập tức bịt miệng nàng ấy lại.
Hạ Ngư hơi giật mình, trợn tròn mắt sửng sốt.
Động tác của Vi Nhi Pháp vừa đặt lên đã vội vàng hạ xuống như bị điện giật, thế nhưng độ ấm mềm mại ấm áp của bờ môi cô gái ở trên lòng bàn tay lại nóng bỏng kinh người.
“… Đừng xin lỗi.”
Xin lỗi quá nhiều sẽ khiến cho hai con người lòng đã hiểu lòng càng xa cách hơn.
Hơn nữa nàng với nàng ấy còn chưa ý hợp tâm đầu.
Nàng khẽ giọng bảo: “Ngươi mãi mãi không cần xin lỗi ta đâu.”
Ở trong thế giới của nàng, Hạ Ngư luôn luôn đúng.
Hạ Ngư hơi hoang mang nhưng lại cảm thấy giọng nói máy móc của nàng ấy rất dịu dàng.
Rất dịu dàng rất dễ nghe.
Kính 3D khiến mắt cả một vùng trước mắt nàng tối đen, tay nàng được Hỉ nắm lại. Hạ Ngư nghĩ, Hỉ có một đôi mắt vàng kim lạnh lẽo hung tàn, nhưng bàn tay lại không hề lạnh chút nào.
Không hiểu sao, Hạ Ngư hơi thất thần, đến kính cũng quên không tháo xuống, dọc đường được Hỉ kéo đến tận phòng chiếu phim.
Nàng nghĩ, tay nàng ấy ấm áp như thế, có lẽ đôi mắt ấy không phải là màu vàng kim lạnh lẽo, mà là mặt trời ấm êm.
Hai người đến phòng chiếu phim, phim cũng sắp sửa bắt đầu chiếu rồi.
Mắt kính 3D vừa vào phòng chiếu phim đã có thể nhìn rõ mọi thứ.
Hạ Ngư nhìn thấy bóng dáng của Hỉ, Hạ Ngư lấy gói bánh quy ở trong ba lô ra đưa cho Hỉ: “Thử bánh quy ta làm xem.”
Vi Nhi Pháp vô cùng điềm đạm nhận nó, vô cùng bình tĩnh làm bộ làm tịch bỏ bánh quy hình mèo vào miệng.
Vừa giòn, vừa thơm, vừa đẹp.
…
Vi Nhi Pháp như nhớ ra điều gì đó, cẩm một miếng bánh quy giống hệt cái bánh quy vừa mới ăn lên.
Con mèo tam thể dùng một chân gãi sau đầu, mắt nheo híp lại.
Đúng là đang làm điệu làm dáng.
Vi Nhi Pháp: “…”
Đây chính là chiếc bánh quy ngoài xấu ra thì còn cực kỳ đẹp mà cô nàng đã nói ư.
Cáo từ.jpg
Hạ Ngư thấy Vi Nhi Pháp nhìn chiếc bánh quy ngẩn người thì đắc ý bảo: “Đây là con mèo nhà ta, có phải đáng yêu lắm không!”
Vi Nhi Pháp: “… Ừ.”
Hạ Ngư lấy một miếng bánh quy mèo tạm coi là bình thường, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: “Nó tên là Hoan Hỉ đó, đáng yêu lắm!”
Vi Nhi Pháp: “… Ừ.”
Thật ra nàng hơi không muốn lấy chiếc bánh quy ra để giới thiệu với nàng ấy như thế.
Hạ Ngư thấy Hỉ một lời khó nói nên cứ tưởng nàng ấy thấy Hoan Hỉ không đáng yêu, nên nàng bèn nghiêm mặt nói: “Có lẽ ngươi không get được vẻ đáng yêu của nó, ngươi nhìn cái này đi.”
Vi Nhi Pháp: “…”
Ta đáng yêu nhường nào ta biết chứ.
Hạ Ngư lấy một chiếc bánh quy mèo liếm láp làm đỏm, cố gắng bày tỏ rằng con mèo của mình siêu đáng yêu: “Ngày nào nó cũng dùng vẻ đáng yêu dụ ta chơi cùng nó thế này.”
Vi Nhi Pháp đơ người: “…”
Nàng muốn dụ cô nàng lên giường mà.
Nhưng với cái hình dạng như này thì không‼!
Hạ Ngư nói xong như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì: “Ôi đúng rồi, bộ phim này là phim gì thế?”
Bữa trước vẫn luôn muốn hỏi nhưng gần như quên béng mất.
Vi Nhi Pháp cố gắng lờ đi hình dạng của chiếc bánh quy: “Tinh tế kinh hồn.”
Hạ Ngư: “…”
Cùng lúc, phim điện ảnh bắt đầu chiếu, toàn bộ rạp chiếu phim đều tiến vào chế độ 3D, một cái mặt quỷ cực kỳ to xuất hiện ở trước mắt Hạ Ngư.
Vi Nhi Pháp cắn chiếc bánh quy rồi quay đầu lại thì trông thấy một con cá chết.
… À không, con cá ngất xỉu.
Vi Nhi Pháp: “…”
Tình huống gì thế‼!
***
Dạo gần đây các loại tiệc tùng lên án Kim Vũ cứ hết đợt này đến đợt khác.
Và việc lên tiếng để Vi Nhi Pháp quay về Vương vị càng dữ dội hơn.
Ngày hôm đó Vi Nhi Pháp đánh lui được Trùng tộc, Kim Vũ xác định không rõ ràng về năng lực của Vi Nhi Pháp, ít nhất cũng hồi phục được bảy phần.
Điều này càng làm tăng thêm sát ý và nỗi sợ của Kim Vũ đối với Vi Nhi Pháp.
Với năng lực của Vi Nhi Pháp thì ả ta tuyệt đối không có cách nào giết chết được.
Tập trung mục tiêu ở Ngưu Ngưu tinh, được Vi Nhi Pháp thăng cấp SSS mới cho nên cũng cực kỳ dễ dàng điều tra ra.
Kim Vũ nhìn tư liệu trong tay, con ngươi hằn lên sự lạnh lẽo: “SSS, Hạ Ngư.”
Hạ Ngư… Hạ Ngư.
Con ngươi của Kim Vũ hơi co lại, nhớ đến streamer mỹ thực xôn xao dạo gần đây.
Gần đây ả cũng đang phái người đi tìm streamer mỹ thực.
Có thể biến những món ăn có yếu tố bạo động thành mỹ thực hấp thụ năng lượng.
Tên của nàng ấy cũng là Hạ Ngư.
“Thật đúng là… tìm mòn gót sắt lại chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn giọt công nào.” Kim Vũ cười lạnh một tiếng: “Chả trách ngươi lại hồi phục nhanh như thế.”
Người như vậy không thể cho ả ta hưởng thì chỉ có thể để cho ả ta giết‼
***
Sau khi Hạ Ngư tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Trên cánh tay còn cắm kim truyền dịch. Ở bên cạnh là Hỉ.
Giây phút đầu tiên Hạ Ngư nhớ đến con mèo của mình, nàng mới tỉnh nên sắc mặt nhợt nhạt: “Tiểu Quả đã thay thức ăn mèo cho Hoan Hỉ chưa?”
Vi Nhi Pháp: “…”
Vi Nhi Pháp sợ chết khiếp luôn rồi.
Dẫu thế nào nàng cũng không ngờ đến một cái mặt quỷ đã có thể dọa Hạ Ngư thành ra thế này, phải bế Hạ Ngư chạy nước rút một trăm mét rồi bảo 005 tìm một bác sĩ điều trị cho nàng ấy.
Kết quả phát hiện ra là bị kinh sợ quá độ.
Vi Nhi Pháp: “…”
Vi Nhi Pháp không tài nào lý giải nổi lý do vì sao một con cá không sợ biển sâu mà lại sợ một cái mặt quỷ của tinh cầu.
Sau đó nàng cẩn thận suy nghĩ loogic lại.
…
Đương nhiên là cá sẽ không sợ biển rồi…
Vi Nhi Pháp sau khi định thần lại thì đi đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt rửa rất lâu để cái tính mèo ngu ngốc của mình bớt đi đôi chút.
Hạ Ngư định thần lại, ngượng ngùng nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Vi Nhi Pháp thở phào: “Nửa giờ.”
“Thật là ngại quá.” Hạ Ngư ngước mắt lên: “Lại làm phiền ngươi rồi.”
Vi Nhi Pháp: “Là lỗi của ta.”
Nàng không biết Hạ Ngư không thể xem phim kinh dị.
“Ta biết ngươi không phải cố ý mà.” Hạ Ngư lắc đầu, khóe môi cong lên: “Ngày trước ta cũng từng làm chuyện như này rồi.”
Vi Nhi Pháp nhớ tới chuyến du lịch biển sâu ấy: “…”
“Khiến người thân ta yêu thương nhất sợ hãi.” Hạ Ngư nói: “Khi ấy trong lòng ta rất khó chịu.”
Vi Nhi Pháp sửng sốt.
“Ngươi tốt như thế.” Hạ Ngư nói: “Ta không hy vọng ngươi không khó chịu như ta khi ấy.”
Thế nhưng ta cũng khiến ngươi sợ hãi rồi.
Vi Nhi Pháp nghĩ, đây không chỉ là vấn đề khó chịu mà hoàn toàn là nỗi đau cắm một dao vào lòng nàng.
Hạ Ngư từ trên giường ngồi dậy, bên cạnh có người đến giúp nàng tháo kim tiêm ra, rồi ấn lại.
Hạ Ngư không cảm thấy đau nhưng Hỉ lại đi đến, nguyên lực ấm áp bao bọc lấy nàng.
Hạ Ngư nói: “Không cần…”
Chẳng mấy chốc vết thương nho nhỏ kia đã biến mất.
Vi Nhi Pháp nói: “Ta đưa ngươi về?”
Lúc này, trong đầu nàng chẳng có nhiều vẻ ngụy trang hay điều gì khác dư thừa đến thế, nàng chỉ muốn bảo vệ nàng ấy cẩn thận.
Bảo vệ một mình nàng ấy cũng rất quan trọng, người nhà.
Hạ Ngư nhìn Hỉ. Cặp mắt màu vàng kia dịu dàng và buồn thương. Nàng không từ chối, nàng hiểu rõ tâm trạng của nàng ấy nên không muốn cự tuyệt ý tốt của nàng ấy.
Hỉ là một người rất dịu dàng nên nàng cũng muốn đối đã dịu dàng với nàng ấy.
***
Nhưng lần này đường quay về không hề thuận lợi như vậy.
Vừa lên xe Vi Nhi Pháp đã cảm nhận được có gì đó không ổn. Dường như bốn phía xung quanh có đủ loại thú nhân. Nhưng, toàn bộ đều là thuần huyết.
Cầm quyền ở đế quốc lâu như thế nên mùi trên người thú nhân thuần huyết nàng đã chẳng cần phải ngửi, động đậy đầu ngón tay thôi là đã có thể biết.
Ngay cả ở trong nội thành chính thì trên một chuyến tàu xe cũng chở rất nhiều thú nhân tạp huyết, vì tàu xe tiện nghi nên có rất nhiều thú nhân tạp huyết không đủ tiền ngồi.
Nhưng bây giờ ở trong tàu xe, đến cả một thú nhân tạp huyết cũng không có.
Hạ Ngư vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn bầu không khí cũng cảm giác được có chút gì đó không đúng, nàng nghiêng đầu hỏi: “Sao…”
“Thế” còn chưa thốt ra thì cửa tàu đằng sau đã đóng lại, đoàn tàu lao vút về phía trước, một tia sáng chói mắt sắc bén bắn ra từ đầu ngón tay của một con thú nhân sư tử thuần huyết, hướng về phía tim của Hạ Ngư‼
Con ngươi của Vi Nhi Pháp co lại, nàng ôm lấy Hạ Ngư xoay người né tránh nhưng con thú nhân sư tử kia ở quá gần! Tia sáng kia bắn về phía tim của Hạ Ngư, xoay tròn một cái, sượt qua tai của Vi Nhi Pháp rồi nổ ầm phía trên tàu, nổ ra một cái lỗ trên tàu!
Vi Nhi Pháp mở kết giới ra, ôm Hạ Ngư ra ngoài, nhưng còn chưa đợi nàng đi ra, thì nàng chợt nghe thấy một tiếng yêu thảm thiết chói tai của thú nhân sư tử!
Vi Nhi Pháp quay đầu lại nhìn, thú nhân sư tử ôm mắt gầm lên đau đớn. Nàng vô thức cúi đầu xuống nhìn Hạ Ngư. Hai mắt của nàng ấy lóe lên ánh sáng xanh lam lạnh như băng, rồi nhìn nàng, dáng vẻ rất khó chịu.
“Tai của ngươi…” đều là vì nàng nên tai của Vi Nhi Pháp mới bị thương. Hạ Ngư nhìn tai của Vi Nhi Pháp, con ngươi hơi co lại.
Nhuộm sắc đen thông qua việc thay đổi tia sáng đến thay đổi màu sắc mà mọi người nhìn thấy. Nhưng loại nguyên lý này chịu ảnh hưởng một phần của nguyên lực.
Tia sáng vừa nãy là nguyên lực, sượt qua tai của Vi Nhi Pháp, hóa ra màu lông tai là màu đen, màu sắc đã có sự thay đổi rồi.
Trên đôi tai có màu lông trắng, những khuyên đen hơi long lanh dưới ánh mặt trời.
Hạ Ngư mơ màng nhìn về phía cổ của Hỉ, như thể có thể nhìn xuyên qua quần áo của nàng ấy trông thấy chiếc vòng cổ mèo trên cổ nàng ấy cùng với chiếc chìa khóa có khắc chữ Hỉ kia.
Hơi thở trên người quen thuộc.
Đôi tai y hệt nhau.
Với cả rất lâu trước đây… hình như thím Ngưu có từng nói… Thú nhân mèo có thể biến thành mèo. Thật ư? Vậy thì chiếc chìa khóa thuộc về Hoan Hỉ sẽ ở trên người nàng ấy sao?
Hết chương 40