Chương 33
Hạ Ngư còn có chút lý trí, tuy nàng rất thích hương vị quen thuộc trong lòng đối phương, nhưng cùng một người xa lạ như vậy ôm, thật sự có chút kỳ quái.
Hơn nữa….nàng ấy hình như, hình như không có ý muốn buông tay.
Nàng nhỏ giọng nói: “Có thể thả ta xuống không?”
Ngưu thẩm còn ở một bên không biết phải xử lý thế nào đây.
Vi Nhi Pháp rất muốn cứ ôm tiểu cô nương không buông tay như vậy, nhưng nàng cũng hiểu hành vi cứ ôm mãi thế này quả thật hơi, hơi kỳ quái…..
Cho nên nghe tiếng liền lập tức buông tay.
Hạ Ngư khẩn trương kéo kéo góc áo mình, tuy miêu nhân này đem đến cho nàng cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà, dù sao cũng là một miêu nhân xa lạ.
A, chẳng lẽ nàng thật ra là một con cá tuỳ tiện sao?
…….Không, nàng mới không phải một con cá tuỳ tiện! Nàng là một con cá lỗi thời đến từ biển sâu!
Cứ tuỳ tiện để người ta ôm như vậy là không đúng!
Chẳng qua tình huống lần này đặc biệt, miêu nhân kỳ quái này, chắc hẳn là muốn cứu nàng.
Vậy, vậy thì không có gì mà không được.
Vi Nhi Pháp cũng căng thẳng không biết nói gì, đằng sau, Ngưu thẩm bị trùng hoá lắc la lắc lư, lại bắt đầu lao tới tấn công. Vi Nhi Pháp phục hồi lại tinh thần, lật tay chế trụ nàng.
Đối với Vi Nhi Pháp mà nói, chế trụ loại trùng tộc cấp bậc này quả thật đơn giản như dùng bữa.
Vẻ mặt Ngưu thẩm hơi hoảng hốt, cánh tay phải có một cái vuốt trùng đáng sợ vươn ra, toàn thân toát vẻ thống khổ.
Hạ Ngư nhìn Ngưu thẩm, trong nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, nàng là một con cá ở Trái Đất, thậm chí còn bó tay đối với mấy con côn trùng ở đó nữa là đám trùng hung tàn còn có thể ký sinh ở đây.
Trong lòng nàng sốt ruột, lại không tiện làm phiền thú nhân tai mèo xa lạ này, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Việc này…..làm sao bây giờ?”
“…..”
Vi Nhi Pháp muốn nói, nhưng bỗng nhiên nhớ đến, Hạ Ngư đã từng nghe được thanh âm của mình, lúc ở trên mạng.
“……”
Vì thế Vi Nhi Pháp không nói gì, đưa tay đập một cái sau cổ Ngưu thẩm, Ngưu thẩm lập tức mất ý thức.
Hạ Ngư ở một bên, hơi trợn to mắt.
Vi Nhi Pháp không giải thích, lưng cõng Ngưu thẩm, đi vào căn phòng ở gần trại nuôi trâu.
Trước khi vào nhà, nàng ngoái đầu nhìn Hạ Ngư. Hạ Ngư giật mình, cũng đi theo.
Rõ ràng vốn không quen biết, Hạ Ngư lại theo bản năng cảm thấy người này sẽ không hại Ngưu thẩm.
Dù sao….dù sao nàng ấy đã cứu mình, nếu là người xấu thì sẽ không cứu mình đâu.
Hạ Ngư vào phòng, phát hiện căn phòng đặc biệt loạn, có vẻ như bị ai đó càn quét qua, lại thoạt trông như có người giãy dụa ở đây.
Trên nền đất còn có mảnh sứ vỡ.
Nàng nhìn miêu nhân tai đen kia đặt Ngưu thẩm lên giường, rồi ngoái đầu nhìn mình.
Hạ Ngư đi qua đó, lo lắng hỏi: “Ngươi…..Có cách nào không?”
Bả vai lại bị đè lại một chút, như thể muốn nàng đừng đi nữa.
Nữ nhân không nói gì, chỉ cúi đầu chớp mắt, đôi đồng tử kim sắc hình như có ánh sáng nhàn nhạt.
Hạ Ngư theo ánh mắt nàng nhìn theo mới phát hiện có mảnh sứ vỡ ở ngay dưới đất phía trước mình, vừa rồi nàng chỉ mải chào hỏi, nếu đi tiếp một bước là sẽ dẫm tới.
“…….” Mặt Hạ Ngư đỏ lên.
Nàng ngượng ngùng nói: “Cám ơn.”
Nữ nhân cao hơn nàng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn lên bả vai nàng, ấm áp mà có lực, cũng không nói gì, chỉ là hai tai lén run lên.
Tiểu cô nương cúi đầu, không nhìn thấy hai tai nàng run run, mặt đỏ lợi hại, dường như có phần thẹn thùng, viền tai cũng ửng đỏ.
….Mặt nàng đỏ.
Đáng yêu quá.
Vi Nhi Pháp không nói chuyện, buông bàn tay đang giữ vai nàng ra, dùng nguyên lực quét sạch mảnh sứ vỡ, đi trở về trước giường Ngưu thẩm.
Hạ Ngư đi đến trước giường Ngưu thẩm, lo âu nói: “Nàng như thế, phải làm sao bây giờ?”
Vi Nhi Pháp: “……”
Tình huống này của Ngưu thẩm, cần phải có nguyên lực cường đại tiến vào thân thể, trực tiếp giết chết trùng tộc sẽ nhanh hơn.
Nhưng cảnh đó sẽ quá mức máu me.
Hạ Ngư liền nhìn thấy thú nhân tai mèo kia nhìn Ngưu thẩm trên giường, trầm tư trong chốc lát, quay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ ra ngoài.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Hạ Ngư ngẩn ra. Là âm thanh do máy móc tổng hợp.
Người này không nói được sao? Hạ Ngư nghĩ.
Bởi vì hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, người câm cũng có thể dùng quang não tích hợp thành giọng nói để biểu đạt.
“Đi ra ngoài?” Hạ Ngư nhỏ giọng hỏi.
Vi Nhi Pháp gật đầu: “……Sẽ khó nhìn lắm.”
Hạ Ngư lắc lắc đầu: “Không sao, ta không sợ.”
Chủ yếu là….tuy rằng, tuy rằng miêu thú nhân này vừa rồi cứu nàng, không giống người xấu, nhưng, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, nàng và người này chỉ mới gặp một lần, nếu nàng ra ngoài, rồi có gì sai lầm xảy ra với Ngưu thẩm, nàng sẽ thương tiếc cả đời.
Vi Nhi Pháp nhìn nàng một lúc lâu, cũng nhìn ra sự bất an cùng hoài nghi nơi đáy mắt tiểu cô nương, trong lòng thật ra không khổ sở gì, chỉ thầm bật cười.
Không thể tưởng được tiểu cô nương nhìn đơn thuần dễ lừa, thật ra cũng nhạy bén đó chứ.
Vi Nhi Pháp thế nhưng lại quỷ dị sinh ra cảm giác an tâm rằng tiểu hài tử mình sinh ra nếu ra ngoài chơi sẽ không bị lừa.
“Thế thì tốt.” Vi Nhi Pháp cười cười: “Vậy ngươi ở lại đây đi.”
Hạ Ngư nghe thanh âm người kia. Rõ ràng nghìn bài một điệu, là âm thanh máy móc không có cảm tình, thế nhưng nàng lại có thể nghe ra được ba phần sủng nịnh một phần ôn nhu.
“……”
Nàng nàng nàng nàng hẳn là nghe lầm rồi, rõ ràng chỉ là……một miêu nhân xa lạ mới gặp một lần, sao có thể nghe được thứ kỳ quái như vậy chứ!
Nàng quả nhiên là một con cá không biết xấu hổ lại còn hay nghĩ lung tung QAQ.
Cảnh tượng ép trùng tử ra quả thật vừa khó coi lại máu me, nhưng hơn một nửa đều bị thân thể Vi Nhi Pháp che mất, cho nên Hạ Ngư cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Con trùng tử bị nguyên lực bá đạo của Vi Nhi Pháp ép ra dĩ nhiên lại là một con bọ ngựa tinh, nó nhảy loạn lên, ngao ngao kêu: “Hôm nay nhất định các ngươi phải chết…..”
Trước mặt Hạ Ngư ồn ào như vậy, tâm tình Vi Nhi Pháp có chút táo bạo, lập tức một con dao bay qua.
Hạ Ngư nhìn cái đầu tam giác dữ tợn rơi trên mặt đất: “…..”
“Bép.”
Cái đầu tam giác bị đạp vỡ.
Vi Nhi Pháp rút chân về, như không có việc gì nói: “Tốt rồi.”
Hạ Ngư: “…..A, a thật à.”
Vi Nhi Pháp: “……”
Vi Nhi Pháp bỗng nhiên phát hiện vừa rồi hình như mình hơi quá thô bạo.
Vì thế lập tức giải thích: “….Trùng tử, ừ, phải như vậy mới được.”
Lại phát hiện Hạ Ngư căn bản không để ý tới hành vi máu tanh của nàng, tầm mắt đã chuyển tới Ngưu thẩm đang hôn mê.
Bọ ngựa tinh được cắt ra là chui từ trong cánh tay của Ngưu thẩm ra, thương thế rất ác liệt, cho nên hôn mê bất tỉnh.
Hạ Ngư nghĩ thầm, muốn mau chóng đưa đi khám bác sĩ mới được.
Vi Nhi Pháp phát hiện ý đồ của Hạ Ngư, lắc đầu: “Không được.”
“Hiện tại trong chủ thành đều canh giữ nghiêm ngặt, một khi ra khỏi thành rồi, muốn trở về sẽ rất khó.” Vi Nhi Pháp nói.
Hạ Ngư nghĩ thầm cũng phải, hiện tại lại là thời kì chiến tranh thập phần nguy cấp, khẳng định cửa thành sẽ không tuỳ tiện mở ra.
“Vậy phải làm sao bây giờ.” Hạ Ngư thực khó xử.
Vi Nhi Pháp không nhẫn tâm chứng kiến dáng vẻ nhíu mày của Hạ Ngư, nàng ho khan hai cái, thấp giọng nói: “Bên ta có thiết bị trị liệu, có thể để bọn họ đưa lại đây.”
Hạ Ngư đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói: “Chuyện này, có thể nào sẽ phiền ngươi lắm không?”
“…..Sẽ không.” Vi Nhi Pháp lén liếc Hạ Ngư một cái, lại rất nhanh quay đi: “Việc nhỏ thôi.”
Nàng cao hơn tiểu cô nương nhiều lắm, nhìn từ góc độ này, thật sự có thể nhìn thấy một vòng xoáy nho nhỏ trên mái tóc đen của nàng.
Lúc ôm vào, một đoàn mềm mềm.
Hạ Ngư cũng biết tình huống khẩn cấp, không thể từ chối, vì thế nói: “Làm phiền ngươi.”
Vi Nhi Pháp đáp: “Ta còn phải liên hệ mấy người kia, rất nhanh sẽ có người đem đồ tới.”
“…..Ừ.”
Nói xong lời này, dường như đã không còn chuyện gì có thể làm.
Hai người ở trong phòng an tĩnh lại.
Hạ Ngư muốn nói gì đó, nhưng vắt hết óc cũng không biết nói gì.
Vi Nhi Pháp cũng đang nghĩ vấn đề y hệt.
Trong đầu hai người đồng thời toát ra dấu chấm hỏi —
Chuyện này, nói gì mới có vẻ tự nhiên lại không õng ẽo làm ra vẻ, dịu dàng lại lễ phép….đây nhỉ.
“Chuyện đó….”
Hai người đồng thời mở miệng.
Hạ Ngư: “……”
Vi Nhi Pháp: “……”
Hai người liếc nhau, như thể bị điện giật đồng thời dời tầm mắt.
Hạ Ngư chắp tay sau lưng, có chút bất an nắm nắm tay, trái tim nhảy loạn.
Đôi mắt của nàng nàng nàng ấy cũng đẹp quá.
Đôi đồng tử màu vàng.
Quả, quả nhiên là mèo sao?
Vừa to vừa sáng, hơi mang theo chút sắc bén trời sinh, nhưng nàng cố tình lại có khả năng từ khoé mắt người kia nhìn ra ba phần lười biếng quyến rũ thuộc về mèo.
…..Đẹp, đẹp quá.
Mà Vi Nhi Pháp lại chăm chú nhìn một đống mảnh sứ vỡ trong một góc phòng, cứ như đang nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể hoàn mỹ gắn chúng lại vậy.
Trái tim thế nhưng cũng nhảy loạn.
Này này này cô nữ quả nữ ở cùng một phòng, hình như kỳ quái lắm…..
Rõ ràng khí tức của nữ hài nàng đều đã cực kỳ cực kỳ quen thuộc, nay ngửi được, lại vẫn khẩn trương không thôi.
Vi Nhi Pháp cúi đầu nghĩ, nàng hiện tại bộ dáng này…..không tính là ưa nhìn lắm, lại vẫn bị thấy được.
Nàng nên mang khẩu trang mới phải.
Đang lúc nàng âm thầm hối hận, tiểu cô nương ở đối diện nói: “…..Chuyện đó, ngươi nói trước đi.”
Thanh âm của nàng dịu dàng lại dễ nghe.
“Bà ấy….sẽ không có chuyện gì đâu.” Vi Nhi Pháp dời mắt đến cái tủ gỗ ngã nghiêng trên đất, giống như có thể chọc ra một lỗ thủng trên đó, thanh âm chậm rãi: “Ngươi không cần lo lắng.”
Hạ Ngư ngẩn ra, đáy lòng mềm mại.
Người này giúp mình nhiều như vậy, hiện tại không ngờ còn an ủi mình sao?
Vậy mà vừa rồi mình còn hoài nghi nàng ấy có thể là người xấu……
Trong lòng Hạ Ngư hơi có chút áy náy, “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến, cô nương tai mèo này đã tới đây lâu rồi, vậy mà nàng lại không nghĩ tới chuyện tìm cái ghế cho người ta ngồi.
Thật sự rất không lễ phép nha.
Trang trại nuôi trâu bên này Hạ Ngư chưa từng tới qua, nhưng nàng vẫn tìm được một băng ghế giữa đống gia cụ rách nát kia: “Này, ngươi ngồi chút đi.”
Vi Nhi Pháp lập tức từ chối: “Không cần.”
Ai biết tiểu cô nương lại níu góc áo nàng, kéo qua.
Khí lực của Hạ Ngư rất nhỏ, nhỏ đến mức nàng chỉ hơi tránh là có thể tránh, nhưng Vi Nhi Pháp như bị điểm huyệt, động cũng không động, mặc nàng kéo qua.
Chóp mũi đều là mùi hương của tiểu cô nương.
Người này cao hơn nàng một cái đầu, Hạ Ngư kiễng mũi chân, đè lại bả vai nàng, ấn nàng ngồi xuống ghế, vẻ mặt tiểu cô nương nghiêm túc: “Nói ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.”
Vi Nhi Pháp ngẩn ra, bản năng của quân nhân thiếu chút nữa làm nàng đáp một tiếng “Rõ”, lúc phản ứng được, vành tai đã nóng lên.
“Được rồi, ngươi cứ ngồi trong này, ta đi thu dọn một chút.”
Hạ Ngư vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, bắt đầu quét tước.
Vi Nhi Pháp lập tức đứng lên, tiểu cô nương vừa quay đầu lại, mắt hạnh trừng nàng.
Vi Nhi Pháp lại ngồi, ngoài miệng nói: “…..Ta đến giúp.”
“Ngươi là khách, chủ nhân sao có thể để khách giúp được.” Hạ Ngư quét mảnh sứ vỡ vào thùng rác, căn phòng này của Ngưu thẩm quá đơn giản, ngay cả người máy quét rác cũng không có.
Vi Nhi Pháp nghe thế, trong lòng cũng thấy không vui.
Cho nên, ở trong lòng của tiểu cô nương, nàng chỉ là một vị khách nhỉ….
…..Nàng tuyệt đối không muốn làm khách của tiểu cô nương.
Nàng mới không phải khách của tiểu cô nương!!
Là người nhà có thể cùng nhau quét tước vệ sinh mà!! =皿=
Vì thế Hạ Ngư đang ra sức quét dọn, bỗng nhiên phát hiện, đồ gia cụ ngã đổ bỗng nhiên khôi phục nguyên dạng, rác rưởi vỡ đầy đất tự nhiên bay vào thùng rác, khăn lau dưới sự tác dụng của lực lượng nào đó nhanh chóng lau mặt đất sạch sẽ.
Hạ Ngư vốn chỉ định quét dọn mảnh sứ vỡ: “…..???”
Hạ Ngư hoài nghi nhìn về phía cô nương tai mèo đang ngồi kia.
Ánh dương quang ôn nhu theo cửa sổ sạch sẽ bên ngoài tiến vào, chiếu lên đôi tai mèo mềm mại của nữ nhân kia.
Hạ Ngư ngẩn người.
Đôi tai đó thật đáng yêu…..
……Muốn, muốn sờ quá.
…….
Nhưng cô nương này, dường như chỉ đôi tai là mềm mại, còn cho dù nàng ngồi thả lỏng thì sống lưng cũng thẳng tắp, đôi chân dài mà đường cong duyên dáng cũng tuỳ ý vắt chéo, cằm cùng môi đều hơi banh chặt, toàn thân giống như được phủ trong một tầng kim quang nhỏ vụn lạnh như băng.
Đôi môi Hạ Ngư hơi mím, nhẫn nại rục rịch trong lòng, nàng lại nghĩ, nàng và người ta vốn không quen biết, người ta còn giúp nàng nhiều như vậy.
……
Người ta là ân nhân, ngươi sao có thể xấu xa như thế, dĩ nhiên tuỳ tiện muốn sờ lỗ tai của ân nhân qaq.
Ngươi nhưng là một con cá cổ hủ nha.
Kỳ thật Vi Nhi Pháp đã sớm nhận ra Hạ Ngư đang nhìn mình, tỏ vẻ như không có việc gì nhìn cửa sổ, đầu ngón tay lại khẩn trương hơi cong lên.
Không bao lâu sau, nàng cảm giác có người đi tới bên cạnh.
Vi Nhi Pháp: “……”
Vị ngọt quen thuộc quanh quẩn bên người, mỗi lần hô hấp đều có thể kích động nhịp tim đập nóng bỏng.
“Cám ơn ngươi.”
Tiểu cô nương nói: “Ngươi tên gì nha.”
Vi Nhi Pháp: “!!!”
Nàng ấy dựa vào gần tai quá.
Vi Nhi Pháp căng thẳng siết chặt tay, hơi hơi liếc mắt nhìn nàng.
Kỳ thật Hạ Ngư cũng không dựa gần quá, chỉ là khí tức của nàng ấy, rất mê người.
“…..”
Vi Nhi Pháp nuốt nuốt nước miếng, dời mắt, nhẫn nại dục vọng trong đáy lòng, thấp giọng nói: “Hỉ.”
Hạ Ngư sửng sốt: “Hả?”
“…..Hỉ.” Không biết vì sao, Vi Nhi Pháp bỗng nhiên có dũng khí nhìn Hạ Ngư.
Nàng nghiêm túc nhìn Hạ Ngư: “Hỉ trong ‘kiến chi hoan hỉ’.”
(*Gặp bạn rất vui mừng)
Hỉ trong “hoan hỉ” (vui mừng), hỉ trong “hỉ hoan” (thích ngươi).
Hạ Ngư phục hồi lại tinh thần từ đôi đồng tử kim sắc của người kia: “A….Hỉ à.”
Không biết có phải ảo giác hay không, vừa rồi trong nháy mắt lúc người này nói chuyện, nàng dĩ nhiên từ trong ánh mắt nàng thấy được sự ôn nhu cùng thâm tình không khác gì với mèo nhỏ nhà nàng.
Kiến chi hoan hỉ.
Quả thực như đang nói, gặp ngươi ta rất vui.
Hạ Ngư bị suy đoán của mình làm cho buồn cười.
Lúc tiểu cô nương cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, ngọt ngào, lại có sự ấm áp của ánh mặt trời.
Vi Nhi Pháp nhìn mà tim đập, đầu ngón tay nàng hơi khẩn trương cào cào lòng bàn tay, tiến một bước: “Ngươi gọi là…..”
Một cô nàng tai sói có mái tóc đen hồng lẫn lộn, lưng đeo máy trị liệu thật lớn đá văng cửa: “Ta tới rồi!!”
Hạ Ngư hoảng sợ, cầm chổi quăng qua, nhìn thấy máy trị liệu trên lưng đối phương mới phản ứng lại đây là quân bạn.
Nhưng cô nàng tai sói nhảy lên rất nhanh, chổi không đánh trúng, nàng ta hắc hắc cười hai tiếng: “Thân thủ tốt lắm.”
Hạ Ngư: “……..Ngại, ngại quá.”
“Không sao không sao, đều là việc nhỏ.”
Vi Nhi Pháp đang nói một nửa bị nghẹn: “…..”
Nàng nhìn chằm chằm 005, trên người tràn ngập khí đen.
Ngươi tới làm gì, ngươi đừng đến được không, máy trị liệu đặt đây rồi ngươi có thể cút.
Đây là tin tức mà 005 đọc được từ trong mắt thủ trưởng nhà mình.
Nàng hắc hắc cười hai tiếng, mặt dày nói: “Xin chào, bệnh nhân ở đâu? Ta đến để giúp đỡ.”
Hạ Ngư vội vàng đón nàng đến bên cạnh Ngưu thẩm: “Đây, nơi này.”
Chờ 005 giúp đỡ đưa Ngưu thẩm vào, mở máy trị liệu lên, nàng liếc nhìn bốn phía sạch sẽ, chậc chậc cảm thán: “Chủ nhân căn phòng này yêu sạch sẽ quá nhỉ, không có người máy quét rác mà cũng quét tước sạch sẽ đến vậy.”
Hạ Ngư: “…..”
Vi Nhi Pháp: “…..”
Hạ Ngư theo bản năng thoáng nhìn qua cô nương tai mèo bên cạnh.
Vừa rồi….nhất định là người này lén giúp đỡ.
Nàng ấy thoạt nhìn có vẻ không vui lắm.
Hạ Ngư nhớ tới vừa rồi người ta đang nói lại bị ngắt lời, bỗng nhiên hiểu được.
Khoé miệng nhất thời không nín được ý cười.
“À phải rồi, ta gọi là Hạ Ngư.” Hạ Ngư chớp mắt mấy cái, nói: “Hạ trong mùa hạ, ngư trong cá bơi.”
Tâm tình Vi Nhi Pháp thế này mới khá hơn một chút, ngay cả nhìn 005 cũng không đến nỗi ngứa mắt như ban nãy.
Nàng làm bộ thâm trầm gật đầu: “Ừ.”
Trong lòng hơi vui vui.
Nhưng nàng cũng biết không thể ở đây lâu, sau khi chữa khỏi cho Ngưu thẩm, khẳng định Hạ Ngư sẽ về.
Nếu về rồi không thấy mèo nhỏ đâu, chẳng biết sẽ sốt ruột thế nào nữa.
Nghĩ thế, Vi Nhi Pháp đành tạm biệt.
Hạ Ngư vội vàng nói: “Có thể cho ta cách liên lạc không?”
Vi Nhi Pháp đưa số điện thoại phụ của mình cho nàng.
“Tốt.” Hạ Ngư nhận lấy, cảm giác an tâm hơn một chút, ánh mắt cong cong, cũng đưa số mình qua: “Rất vui được gặp ngươi.”
Vi Nhi Pháp thầm nghĩ, ta cũng vậy.
Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn thật sâu Hạ Ngư một cái, rồi đi.
005 ở một bên ôm cánh tay nghĩ, aish, thật đúng là vị chua thối của tình yêu mà.
Hun đến nàng =.=
*
Vương tinh.
Kim Vũ hít sâu một hơi, những điều trùng tộc nữ vương Lilith phát ngôn trên mạng, còn cả thế tiến công bây giờ, có thể nói mảy may không cho nàng mặt mũi đồng minh ngày xưa.
Quân đội thuần huyết đã được phái đi Ngưu Ngưu tinh, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.
Kim Vũ gắt gao siết chặt nắm đấm, mà về Vi Nhi Pháp, nàng đã tra ra được manh mối.
Cái người bán cho Vệ gia quyền khai thác mạch khoáng, dấu vết hoạt động của kẻ đó ngay tại Ngưu Ngưu tinh.
*
Có máy trị liệu giúp đỡ, vết thương của Ngưu thẩm khôi phục tốt lắm, Hạ Ngư quyết định đưa Ngưu thẩm về chủ thành.
Thủ vệ trong chủ thành không còn là người cũ, biến thành một ngưu nhân lạ mặt, ngay từ đầu còn ngăn nàng, cự tuyệt nàng tiến vào, nhưng khi tra được Hạ Ngư có thân phận cấp SSS, lập tức liền thả nàng vào, ngay cả việc nàng dẫn người vào cũng đáp ứng.
Hạ Ngư lại cảm nhận được tác dụng của cấp SSS.
Hiện tại nàng có tiền, cho nên giúp Ngưu thẩm mua một bộ phòng ở trong chủ thành.
Bởi vì có thân phận cấp SSS, mua phòng thập phần nhanh và tiện, thế nhưng lại có công quỹ chuyên dụng của SSS, ở chủ thành nội một bộ phòng vốn một trăm vạn lại chỉ cần mấy chục vạn là mua được.
Ngưu thẩm mới khỏi bệnh nặng, tinh thần uể oải, đối với Hạ Ngư cảm kích vô cùng.
Phòng của Ngưu thẩm ở rất gần phòng của nàng, có thể chạy qua chạy lại, cho nên Hạ Ngư cũng không làm livestream, gần đây hằng ngày nàng chủ yếu chăm sóc Ngưu thẩm và mèo nhỏ, nhưng nàng cũng nghe tới lời đồn bên ngoài, nói Kim Vũ phái binh chủng thuần huyết lại đây phản kích trùng tộc, nhưng thất bại.
Nghe nói trùng tộc sinh ra giống trùng hút máu mới chuyên môn khắc chế thú nhân thuần huyết, cực kỳ yêu thích hương vị của thú nhân thuần huyết, điên cuồng lại không muốn sống, chỉ cần thú nhân thuần huyết vừa xuất hiện, khẳng định sẽ bị hút khô.
Là loại trùng đáng sợ phi thường.
Quân đội mà Kim Vũ phái ra, hình như đều hy sinh toàn bộ.
Nghe nói các đảng phái vốn toạ sơn quan hổ đấu hiện tại đều sắp điên rồi, bên phía Vương tinh cũng loạn thành một đoàn, tiếng hô đòi Kim Vũ xuống đài, đổi lại Vi Nhi Pháp ngày càng cao.
Cũng bởi vậy, dư luận trên mạng cũng lại đáng sợ.
Bởi vì Vi Nhi Pháp tuỳ tiện, chỉ yêu chiến tranh, không hạn chế với dư luận, đế quốc thú nhân cũng không ngăn cản dư dân mạng thảo luận chính sự.
Trong mắt Vi Nhi Pháp, dù dư luận có đáng sợ đến đâu, nàng cũng đều có thể dùng thực lực làm bọn họ câm miệng.
Nhưng đổi thành Kim Vũ, những dư luận này lại chính là thanh đao sắc bén nhất hiện tại, đột nhiên chọc vào lòng nàng.
Sau khi Hạ Ngư nghe nói, cũng chỉ “oh đáng sợ quá” một chút, nhưng tình hình cụ thể thế nào, lại lười tìm hiểu.
Bởi vì chiến loạn bên ngoài Hạ Ngư cũng không quan tâm.
Ngưu thẩm khôi phục rất tốt khiến nàng vui mừng, theo thường lệ sau khi nàng làm xong cơm chiều cho Ngưu thẩm thì chào một tiếng, trở về nhà.
Mở cửa ra, Hạ Ngư thấy Hoan Hỉ dùng móng búng quả cầu nhỏ, móng vuốt bắn quả cầu xong, lại dùng đuôi cuốn về.
Nhìn qua cực độ nhàm chán.
Nghe được Hạ Ngư trở về, lập tức vui sướng đứng lên, nhưng lại rụt rè lắc lắc cái đuôi, làm bộ không thèm để ý đi tới, sau đó bắt đầu cọ mắt cá chân của nàng.
Hạ Ngư bị bộ dáng của nó chọc cười, khom người bắt nó ôm lên: “Chờ nhàm chán lắm à?”
Vi Nhi Pháp: “Meow meow.”
Nhàm chán lắm.
Hạ Ngư bắn đầu nó: “Mèo nhỏ ngốc, nhiều đồ chơi như thế mà cũng không chơi.”
Vi Nhi Pháp: “……”
Chơi mấy thứ đồ này mới là vũ nhục chỉ số thông minh đó.
Hạ Ngư thả nó lại vào ổ mèo, theo thường lệ làm xong cơm. Gần đây bận rộn hai đầu, tuy phong phú, nhưng mệt quá, cho nên vẫn luôn không mở livestream.
“Chờ qua một thời gian nữa lại phát sóng.” Hạ Ngư ôm Vi Nhi Pháp vào phòng của mình, vuốt đầu nó: “Chiến tranh bên ngoài dường như đánh náo nhiệt lắm, nếu Ngưu Ngưu tinh bị công phá, chúng ta liền mang theo Ngưu thẩm cùng đi hành tinh khác nhé.”
Vi Nhi Pháp: “Meow meow.” Được.
Nó cũng hiểu Ngưu Ngưu tinh không an toàn, tiểu cô nương thoạt nhìn mảnh mai như vậy, nếu bị thương thì sẽ không tốt lắm.
Hạ Ngư ôm nó lên giường, để nó rúc vào lòng, nàng dùng mặt cọ cọ mèo nhỏ, một lát sau, nàng nhỏ giọng nói: “……Hoan Hỉ.”
Vi Nhi Pháp cuộn trong lòng nàng, lười biếng đáp: “Meow meow.” Chuyện gì?
Hạ Ngư bất an kéo kéo góc áo: “Ngươi nói…..Ta có nên, cho Hỉ……ý là, nhắn cho nàng ấy cái gì không?”
Vi Nhi Pháp: “………………”
Vi Nhi Pháp: “!!!”
Nàng vừa rồi nói…..Hỉ?
Tiểu cô nương vừa rồi…..nói là cái tên này nhỉ?!!
Tên giả mà nó nó nó nó nó dùng, hình như không phải Hoan, mà là Hỉ đúng không.
Đúng, là Hỉ, đúng vậy.
Hạ Ngư lâm vào trầm tư, vòng tay ôm mèo hơi siết chặt, như thiếu nữ đang trong mối tình đầu: “Nhưng mà ta……ta không biết nói gì…..”
Vi Nhi Pháp: “……”
Chóp tai Vi Nhi Pháp nóng lên, kích động đến toàn thân mèo run run.
Ngươi, ngươi nói gì cũng tốt, nói gì đều……không sao cả!!
Hạ Ngư thở dài: “Haiz, quên đi.”
Vi Nhi Pháp: “……”
Đừng bỏ qua mà!! Sao có thể thôi chứ!! Không thể!! Thôi là thôi thế nào!!
Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ, lông mi run rẩy, cuối cùng gục đầu chôn trên cổ Hoan Hỉ, giống một con rùa đen nho nhỏ rút đầu: “…..Thôi bỏ đi Hoan Hỉ……”
Nàng có phần ỉu xìu: “Ta có ngươi là tốt rồi.”
Nàng cũng đem số liên lạc của mình cho người kia, nhưng đã vài ngày, Hỉ cũng không liên lạc nàng…..
Thật ra, Hỉ chỉ là người qua đường ngẫu nhiên, bèo nước gặp nhau mà thôi, chẳng qua người ta đặc biệt nhiệt tình, nàng liền muốn nhào vào.
Nàng thật là một con cá tuỳ tiện mà.
…..
Kỳ thật người ta căn bản không có ý gì, chỉ do mình suy nghĩ nhiều quá….Có lẽ người ta đã sớm ngại nàng phiền, cho nên hôm đó mới vội vàng như thế……
Vi Nhi Pháp: “……….”
Ngươi chỉ có ta là con mèo thôi không được!!
Ngươi phải có được ta hoàn toàn mới được chứ!!!
Vi Nhi Pháp khẽ cắn môi.
Núi không theo ta, ta liền đến núi!!
Ngay sau đó, Hạ Ngư đang hoài nghi mình bị chán ghét lại nhận được một tin nhắn —
[Hỉ: Đã ngủ chưa?]
Hạ Ngư vụt cái mở to mắt!!
Trong giây lát, dường như có pháo hoa nổ tung trong đáy lòng.
A, nàng ấy nhắn tin!!!
Hết chương 33