Chương 28: Meow meow ô
- Trang Chủ
- Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc
- Chương 28: Meow meow ô
Kim Vũ phái người đi Uông Uông tinh điều tra vụ cấp SSS, căn bản không tồn tại.
Là tư liệu giả dối.
Kim Vũ hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình của mình.
Nàng biết chuyện tìm kiếm Vi Nhi Pháp không vội được.
Nhưng nàng không khống chế được.
Nàng ác ý nghĩ, có lẽ Vi Nhi Pháp đã chết, tư liệu về cấp SSS chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Cho dù nàng biết, điều đó không có khả năng.
Nếu cấp SSS đã xuất hiện, vậy thì trong biển sao trời rộng lớn như vậy, khẳng định có một nơi cất giấu người mà vị Vương chỉ còn kéo dài hơi tàn kia ban cho thân phận tôn quý.
Hơn nữa, nhất định Vi Nhi Pháp ở cùng một chỗ với người cấp SSS đó.
Chuyện này, không vội được.
Nàng nghĩ, tuy không có cách lợi dụng mạng lưới hệ thống tình báo của Vương tinh để điều tra, nhưng hệ thống tình báo của Kim gia cũng không phải ngồi không.
Người mới được thăng lên quyền công dân cấp SSS khẳng định sẽ vội vàng đi khắp nơi hưởng thụ những quyền hạn mới.
Đây là nhân tính, cũng là thú tính.
Chỉ cần biết hành tinh nào có người thường xuyên sử dụng quyền hạn cấp SSS thì rất nhanh nàng có thể thông qua mạng lưới tình báo của Kim gia để tra được một ít dấu vết để lại.
Nhưng chắc chắn nàng không thể ngờ, Hạ Ngư là một con “trạch ngư”, đừng nói sử dụng quyền hạn cấp SSS, bình thường căn bản không ra khỏi cửa.
Cho nên ý tưởng đó của Kim Vũ chỉ có thể là công dã tràng.
Tỉnh táo lại, Kim Vũ tiếp tục xử lý chính vụ.
Nàng xem thấy đơn xin của tứ đại gia tộc, đơn của Quý gia xin đem quặng nguyên thạch ở Nguyên tinh cho nhà họ khai phá.
Sở dĩ Quý gia duy trì nàng, trừ việc Vi Nhi Pháp là chủng tộc tạp huyết, quặng nguyên thạch này cũng là một trong số nguyên nhân.
Kim Vũ đã nhận lời, nếu Quý gia ủng hộ nàng lên ngôi, nàng sẽ đem quặng nguyên thạch cho nhà họ.
Kim Vũ nheo mắt, hít sâu một hơi, thử thăm dò, ấn nút chấp thuận.
Kết quả.
Màn hình quang não lập tức nhảy ra.
[Quặng nguyên thạch ở nguyên tinh Alpha đã được trao quyền cho gia tộc khai thác, ngài không có quyền hạn xem xét.]
Đồng tử của Kim Vũ chợt co rụt lại!!
Vi Nhi Pháp……
Kim Vũ quăng mạnh cây bút!
Vi Nhi Pháp!!
Nàng hung hăng siết chặt tay, đôi đồng tử dưới kính mắt nhiễm hung quang, nhưng rất nhanh nàng tỉnh táo lại, cười lạnh một tiếng.
“Đây là chính ngươi tự chui đầu vô lưới.”
Nếu nói một người mới được trao quyền hạn cấp SSS rất khó điều tra, nhưng trao quyền cho một gia tộc bắt đầu khai thác quặng khoáng thạch thì cực kỳ dễ tra xét!
Nhưng chưa đợi nàng phái người đến tra, bỗng nhiên nhận được thông báo khẩn cấp!
[Trùng tộc xâm nhập! Mị Mị tinh đã luân hãm!! Trùng tộc đang xâm nhập Ngưu Ngưu tinh! Thỉnh cầu trợ giúp!]
Lòng Kim Vũ chợt trầm xuống.
Trùng tộc tấn công dĩ nhiên lại tới nhanh như vậy!
***
Biển sâu vô biên vô tận, liếc mắt một cái là bóng tối nhìn không tới cuối.
Kính VR của Hạ Ngư liên kết với kính VR của Hoan Hỉ, khi phim mới bắt đầu, một cá một mèo hoàn toàn lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Hạ Ngư ôm mèo, lúc phim bắt đầu thì nàng và mèo nhỏ cũng đã cùng nhau từ từ chìm vào biển sâu.
Hạ Ngư còn chưa phát hiện trạng thái của Hoan Hỉ không ổn: “Hoan Hỉ, đây là nhà của ta đó nha.”
Đương nhiên chuyện đó cũng có chút quan hệ với lý do mà dù Vi Nhi Pháp sợ không chịu nổi vẫn muốn cố gắng giả vờ mình ổn trước mặt tiểu cô nương.
Vi Nhi Pháp đang sợ run ngẩn ra.
……Nhà?
……Quá khứ của nàng…..của tiểu cô nương của nó sao?
Vi Nhi Pháp điều khiển nguyên lực, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng kìm lòng không được, móng vuốt vẫn run nhè nhẹ.
Trong nỗi sợ hãi ẩn ẩn chờ mong, trong sự run rẩy lại muốn trao hết cho nàng mọi dịu dàng.
Quá khứ của Hạ Ngư…..
Nó muốn biết.
Nó muốn biết nàng là ai, nàng từ đâu đến, những gì nàng đã trải qua, những gì nàng đã gặp gỡ.
Là thứ gì có thể làm cho đáy mắt nàng sinh ra thứ ánh sáng mĩ lệ đến vậy.
……
Làm một con mèo mạnh mẽ, nó thật ra không sợ nước.
Nhưng nó sợ cảm giác hoàn toàn chìm sâu vào biển rộng.
Ở nơi sâu thẳm của đại dương, là thiên hạ của nhân tố bạo động, nơi đó ngay cả một tảng đá đều là nguyên thạch do nhân tố bạo động ngưng tụ thành.
Là khắc tinh của nguyên lực.
Hơn nữa càng đáng sợ là khi uy hiếp tiến đến, lại cô độc không nơi nương thân.
Hạ Ngư mới chìm vào biển, như cá gặp nước, nàng rất nhanh cảm giác được mèo nhỏ trong lòng không quá ổn.
Nó hơi run rẩy.
Nhưng không đợi nàng kịp phục hồi tinh thần, bộ lông của Hoan Hỉ bỗng nhiên xù lên, toàn thân run run, nhắm mắt lại liều mạng chui vào lòng nàng.
Hạ Ngư: “???! Hoan Hỉ?!”
Bốn chân Vi Nhi Pháp như nhũn ra, nó thấy có một con cá biển sâu lại đây!
Không phải nó sợ cá, nó chỉ là sợ thứ bóng tối che trời lấp đất này ở dưới biển.
Trong lòng Hạ Ngư đặc biệt ấm áp, nháy mắt nhào vào, có cảm giác ôn nhu an tâm.
Đồng tử của Hạ Ngư hơi co lại, nâng mắt lên, vừa mới thấy một con cá biển sâu to lớn vặn vẹo bơi về phía các nàng, Hoan Hỉ trong lòng lại xù lông, kêu “meow meo” một tiếng, gần như phá giọng.
Hạ Ngư sợ hãi, đau lòng không chịu nổi: “Tiểu Quả! Mau tắt đi!!”
Biển sâu là cố hương của Hạ Ngư, nàng chỉ là rất muốn đưa mèo nhỏ đi xem dáng vẻ quê nhà của mình.
Khi ngươi thích một người, thích đến tận sâu trong cốt tuỷ, ngươi sẽ luôn muốn đem mọi thứ của mình nói cho người đó.
Nói cho người đó quá khứ của ngươi, nói cho người đó tâm tình của ngươi, nói cho người đó thứ ngươi yêu nhất, sau đó nói cho họ, tương lai của người đó, nhất định sẽ có ngươi.
Nàng chỉ là mang theo suy nghĩ đó muốn dỗ dành nó, nói cho nó biết tâm tình của nàng, hy vọng nó đừng giận nữa.
Nhưng nàng lại doạ nó mất rồi.
Vậy mà một tiếng nổ ầm ầm vang lên, căn bản không người hưởng ứng, bên tai Hạ Ngư truyền đến âm thanh cảnh báo “tít tít”.
[Trùng tộc xâm nhập!! Tiểu Quả tự động bắt đầu dùng hệ thống bảo hộ…..Tít tít tít tít…..]
Sau đó thì lặng yên không một tiếng động.
Khi có kẻ địch xâm nhập, Tiểu Quả sẽ tự động khởi động hệ thống phòng hộ, tiến vào tình trạng khẩn cấp đề phòng cùng trạng thái chiến đấu, điện bên ngoài toàn bộ bị cắt, mở ra lưới phòng hộ, mà Tiểu Quả ở trạng thái này sẽ không có cách nào thực hiện công năng của người máy gia dụng!
Lần đầu tiên Hạ Ngư gặp phải chuyện này, có phần mờ mịt, nhưng mèo nhỏ trong lòng thật sự đang rất sợ.
Đoạn phim tài liệu về biển sâu vẫn còn không ngừng chiếu, một con bạch tuộc khổng lồ mở hai mắt ra.
Hạ Ngư nhắm mắt lại, nháy mắt yêu lực bùng nổ!
Yêu lực của nàng không có cách nào ảnh hưởng đến máy móc vận hành.
Nhưng mà, nàng có thể tạo ra một ảo thuật.
Vi Nhi Pháp đang run rẩy sợ hãi nước biển, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ ấm áp thấm vào tận trong tim.
Cỗ lực lượng ấm áp này ôm lấy nó, bao phủ ngăn cách nó với hải dương, làn nước lạnh như băng dường như có hơi ấm.
Làm cho nó cảm thấy an tâm lại dịu dàng.
Vi Nhi Pháp thử thăm dò, lặng lẽ mở mắt.
Nó bị bao bọc trong một quả cầu ấm áp màu trắng, bốn phía đều tràn ngập thứ lực lượng an tường bình tĩnh.
Mà bóng đêm làm cho người ta sợ hãi khôn cùng không biết từ khi nào sáng lên những đốm sáng nhỏ vụn xinh đẹp, như khi nó dạo chơi trong biển sao trời, nhìn thấy những tảng vẫn thạch nhỏ vụn, bị thái dương phản xạ ánh sáng, so với thứ ánh sáng đó, càng đẹp hơn, càng sáng hơn, càng xa xưa.
Những đàn cá nhỏ xinh đẹp thành quần kết đội bơi qua, vẩy nên vô số bóng nước được đám sứa biển chiếu sáng.
Đây là sự dịu dàng đến từ biển sâu.
Vi Nhi Pháp nâng mắt lên, thấy được Hạ Ngư đang ôm nó.
Mái tóc đen của thiếu nữ tản ra, như tảo biển tung bay trong nước, nước biển đều tránh né. Hào quang của quả cầu bọc lấy nó chiếu sáng đôi mắt của thiếu nữ, hàng mi mảnh dài nhuốm những đốm sáng vụn vỡ màu lam của nước, từ trên người nàng không ngừng có thứ lực lượng ôn nhu kỳ dị truyền đến quả cầu nhỏ của nó, bàn tay mềm mại ôm nó, tựa như đem mọi ấm áp đều phụng hiến cho nó.
Nàng đang bảo hộ nó.
Dùng hết thảy lực lượng.
Bảo hộ nó.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư, bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi đến thế.
Sẽ cảm thấy sợ, là vì thứ bóng tối vô biên vô tận, thứ hư không trống rỗng không chốn dừng chân, còn cảm giác ngột ngạt hít thở không thông vĩnh viễn không có ngày thấy ánh mặt trời, cùng với sự cô độc không người cứu rỗi.
Nhưng có tiểu cô nương bên cạnh.
Tất cả những cảm giác đó, tương đương với việc không tồn tại.
Bóng tối sẽ được thắp sáng, trống rỗng sẽ được lấp đầy, ngay cả mỗi một lần hô hấp nơi đáy nước đều là hương vị ngọt ngào dịu dàng của nàng.
Sẽ không cô độc chút nào.
Chỉ có lòng tràn đầy ấm áp, còn có chờ mong.
Nó rốt cuộc thấy được dáng vẻ của biển sâu.
Cá sư tử màu tuyết trắng bơi qua người nó, kéo theo dòng nước phiêu dật mềm mại, đá sa thạch bảy màu cùng san hô cất giấu sao biển và mấy con sứa nhỏ.
Hạ Ngư chậm rãi mở mắt.
Trong nháy mắt ấy, Vi Nhi Pháp cơ hồ hít thở không thông.
Nó chưa bao giờ gặp một đôi mắt màu lam xinh đẹp như vậy.
Hành lông mi mảnh mai vương bọt nước nhỏ vụn sáng lên, đôi mắt thiếu nữ như sắc lam nhạt của biển rộng đẹp nhất nó từng gặp qua, mang theo sắc ngọc lưu ly băng lãnh như mộng ảo.
Nhưng sắc băng lãnh kia, nháy mắt khi thấy nó, lại mềm mại xuống.
Nàng nói: “Đừng sợ.”
Biển sâu, quả thật không có gì phải sợ.
Thậm chí còn có điểm xinh đẹp.
Vi Nhi Pháp nghĩ đến mình vừa rồi, cảm thấy xấu hổ mặt mèo cực kỳ.
Nhưng đương nhiên nó sẽ không biểu hiện ra ngoài, làm bộ lơ đãng “meow meow” một tiếng.
Nó vừa rồi…..chỉ không quen mà thôi, thật ra quen rồi, đấy biển cũng không tệ lắm.
……Ừ.
Nó không sợ mà.
Hạ Ngư thấy cảm xúc của Hoan Hỉ bình ổn lại, nhẹ nhàng thở ra.
Yêu lực trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng duy trì ảo thuật của quả cầu nhỏ kia.
Nguyên lý của kính VR đơn giản chính là từ võng mạc tạo ra một thế giới giả dối, hơn nữa nối với năm giác quan.
Nàng dùng yêu lực trực tiếp tạo nên một quả cầu ấm áp cho mèo nhỏ, bỏ nó vào trong đó, tránh nước, sẽ không còn sợ đến vậy.
Nhưng Hạ Ngư vẫn hối hận không thôi, nàng không nên đưa mèo nhỏ xem bộ phim này.
Cho dù là một con mèo ngoài hành tinh thì cũng là mèo trên đất liền mà.
Nhưng hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện, Tiểu Quả không có cách nào chấm dứt bộ phim.
Nàng phải nghĩ cách tạm dừng.
Nhưng vào lúc này, một con cá trên đầu mang theo lồng đèn trừng đôi mắt tròn tròn, giống đèn pha đứng trước mắt các nàng.
Bởi vì là phim phóng sự, cho nên sẽ có một con cá ngắm cảnh dẫn người xem đi du lãm biển sâu.
Đang nghĩ tới nên làm thế nào để chấm dứt bộ phim, Hạ Ngư liền nhìn thấy Hoan Hỉ vốn [sợ tới mức không chịu được] lại mang theo quả cầu nhỏ kia nhảy ra khỏi lòng nàng, móng vuốt đạp lên đầu con cá nọ, cái đuôi ngoe nguẩy.
Dáng vẻ khẩn cấp muốn ngao du biển sâu.
…..Làm sao còn bộ dáng nhát gan vừa rồi nữa.
Hạ Ngư: “…..Ngươi không sợ à?”
Vi Nhi Pháp vẫy đuôi: “Meow meow.” Không sợ.
Hạ Ngư lắc đầu: “Vẫn cứ nên mau nghĩ cách chấm dứt đi, hình như bên ngoài cũng xảy ra chuyện gì đó.”
Kỳ thật nàng tuyệt đối không lo lắng bên ngoài có chuyện, bởi vì yêu lực của nàng rất mạnh, khi nàng dọn vào ở hay dùng yêu lực bao phủ lấy cả căn nhà, có gió thổi cỏ lay gì nàng đều biết.
Tuy nàng rất muốn xem trong chốc lát, nhưng dưới đáy biển có vô vàn thứ kỳ quái, hiện tại Hoan Hỉ không sợ, nhưng nếu nhìn thấy thứ kỳ quái gì rồi bị doạ sợ thì cũng không tốt lắm.
Thiết bị chiếu phim 3D là lần đầu tiên nàng dùng, bởi vì Tiểu Quả có thể giúp bật lên và tắt đi cho nên nàng mới dẫn theo Hoan Hỉ cùng dùng, kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ quái ngoài ý muốn.
Nhưng trạng thái 3D này hẳn có nút thoát.
Vi Nhi Pháp: “……..” Không ổn!!!
Tròng mắt Vi Nhi Pháp xoay tròn, dùng quyền hạn dấu nút “thoát” đi.
Hạ Ngư tìm mãi cũng không tìm được nút “thoát”, ngửa mặt: “Cái gì vậy chứ.”
Không phải nút “thoát” nên thiết kế rõ ràng nổi bật à?
Vi Nhi Pháp chột dạ lắc lắc cái đuôi, cảm thấy hình như mình hơi quá.
Hạ Ngư nhìn Hoan Hỉ hai mắt tràn ngập chờ mong, trong lòng cũng ngứa ngáy,
Thật ra nàng cũng rất muốn cùng mèo nhỏ nhìn ngắm đáy biển xinh đẹp.
Tuy có rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng rất đẹp.
“Được rồi.” Hạ Ngư chọc chọc cái đầu nhỏ của Hoan Hỉ: “Vậy cho ngươi xem quê nhà của ta, nếu sợ thì cứ chui vào lòng ta nhắm mắt lại nhé.”
Vi Nhi Pháp: “……”
Làm sao bây giờ, tuy nó không sợ, nhưng cũng muốn chui vào lòng nàng ấy nhắm mắt lại này.
Con cá ngắm cảnh cúi đầu.
Hạ Ngư ngồi trên cái đầu thật lớn của nó, con cá ngắm cảnh mang theo một người một cá, bắt đầu bơi chung quanh.
“Thấy rặng san hô kia không?” Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ, yêu lực vẫn duy trì quả cầu nho nhỏ của nó: “Trước kia ta đặc biệt thích trốn ở đấy, trốn một ít loài cá ăn thịt đáng sợ.”
“À, chẳng qua san hô mà ta thích không phải hình dạng đấy, quả nhiên so ra đáy biển ngoài hành tinh vẫn có chỗ khác đáy biển nhà ta mà ha ha ha.”
Ngay từ đầu Vi Nhi Pháp còn nghe mùi ngon, thì ra một con cá muốn sống sót lại gian nan đến thế.
Sau đó nó bỗng nhiên ý thức được chỗ không đúng.
Chờ con cá ngắm cảnh mang theo các nàng bơi tới rãnh biển hắc ám, Vi Nhi Pháp lúc này mới ý thức được.
Tiểu cô nương, hình như là một con cá.
……
Là cá.
Thú nhân ở đế quốc, tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng tồn tại loài cá.
…..
Đúng vậy! Làm sao nhà của thú nhân có thể ở dưới biển sâu được chứ!! Tuyệt đối sẽ bị chết đuối mà??! Cho dù không chết đuối thì nhân số bạo động cũng quá sức chịu đựng.
Hạ Ngư là cá.
Trong tư liệu của nàng, hình như cũng viết cá?!
Lúc ấy nó nghĩ nàng tuỳ tiện viết, nhưng hiện tại…..
Nàng ấy chính là một con cá!!
Vi Nhi Pháp ngẩng đầu lên, nhìn con cá mà tuyệt đối không có khả năng tồn tại ở đế quốc này.
Mái tóc đen của tiểu cô nương hoà hợp thành một thể với biển sâu, trên thân nàng còn ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt bởi vì sử dụng lực lượng mà trở thành màu lam, điểm xuyết nét ôn nhu nhỏ vụn của một nữ thần.
Nhận ra Hoan Hỉ đang nhìn mình, Hạ Ngư chớp chớp mắt nhìn, ôm nó vào lòng: “Ngươi sợ à?”
Vi Nhi Pháp: “……Meow meow.” Không sợ.
Không phải, không phải sợ, chỉ là….có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc bản thân mình…..dĩ nhiên sẽ hội ngộ một con cá dịu dàng như thế.
Nó may mắn biết bao.
Gặp được ở toàn vũ trụ này.
Chỉ có một con cá duy nhất.
Vi Nhi Pháp cố gắng đem tầm mắt dịch khỏi người Hạ Ngư, nhìn phong cảnh.
Ở khe biển có những con sứa trong suốt xinh đẹp, chúng nó sáng lên huỳnh quang hoặc lam hoặc hồng, xúc tua nơi tứ chi lại chứa kịch độc.
Đây là sắc đẹp nơi biển sâu mà Vi Nhi Pháp chưa bao giờ từng gặp.
Nhưng tràn đầy trong đầu Vi Nhi Pháp vẫn là cặp mắt mỹ lệ màu lam hơi lạnh lẽo của Hạ Ngư.
Hạ Ngư nói: “Trước kia ta nghịch ngợm, chạm loạn mấy thứ này, kết quả bị điện giật ngồi phịch ở san hô, suýt chút nữa bị sao biển ăn luôn.”
Vi Nhi Pháp: “……”
Nàng nhớ tới con sao biển mỗi ngày bị mình đạp đến hấp hối, đồ nhát chết kia hoá ra ăn cá à.
Quá đáng, trở về phải đạp mấy cái mới được.
Một bộ phim thật ra không quá dài, nhưng cũng đủ làm cho Vi Nhi Pháp vượt qua nỗi sợ hãi của mình, nhìn thẳng vào biển sâu.
Nó mơ hồ hiểu được, Hạ Ngư không phải người của đế quốc.
Nàng không thuộc về đế quốc của nó, lại mang theo sự dịu dàng ấy cứu vớt nó từ dưới đáy vực.
Nàng đến từ vạn dặm biển sâu, là một con cá mang theo cô độc, lại nhìn lên ánh mặt trời.
Khi bộ phim chấm dứt, Hạ Ngư cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may, phim về biển sâu cũng không phải loại phim kinh dị doạ người gì, chỉ là một bộ phim phóng sự rất quy củ thôi, bởi vậy tuy gặp được rất nhiều loài cá diện mạo kỳ quái khủng bố, nhưng cũng sẽ không cố ý bơi tới doạ mèo nhỏ.
Cho nên Hoan Hỉ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác không, Hạ Ngư cứ cảm thấy mèo nhỏ dường như dính nàng hơn một chút hay sao ý qaq.
Có thể là do đám cá dưới đáy biển thật sự quá xấu.
Điều này làm cho nàng có chút xấu xa nghĩ.
Ví dụ như…..
Thì ra, thì ra xem phim kinh dị thật sự, thật sự có tác dụng gì đó.
Khẳng định mèo nhỏ không giận nữa.
Sau này cũng…..
A, ý tưởng này quá xấu rồi, vứt bỏ vứt bỏ rồi đạp hai cái nè.
Bộ phim kết thúc, khung cảnh 3D VR tự động đóng, chung quanh khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Kính của Vi Nhi Pháp được tháo xuống.
Nó vẫn ở trong quả cầu ánh sáng tròn tròn kia, lơ lửng giữa không trung.
Hạ Ngư cầm kính, đôi mắt vẫn màu băng lam xinh đẹp, nhìn dáng vẻ nó liền nở nụ cười, chỉ vào tấm gương cách đó không xa: “Ngươi giống một mặt trời nhỏ.”
Vi Nhi Pháp nhìn gương, quả cầu tròn tròn trong gương có một con mèo đang bay lơ lửng.
“Meow meow.” Vậy ngươi thích không?
Hạ Ngư phất tay, thu yêu lực, đón Hoan Hỉ đang hạ xuống vào lòng, hôn trán nó: “Là mặt trời nhỏ của ta.”
Đầu quả tim Vi Nhi Pháp ngọt ngào.
Hạ Ngư vuốt ve đầu nó: “Ta là một con cá có trí nhớ không tốt lắm, đôi khi sẽ quên chuyện gì đó, lần này…..”
Hạ Ngư dừng một chút, nghĩ đến bộ dáng sợ hãi của Hoan Hỉ khi xem phim, nhất thời lại cảm thấy lòng nhói đau.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Vi Nhi Pháp nhìn dáng vẻ áy náy của tiểu cô nương, cũng khó chịu không thôi.
Nó không cần nàng xin lỗi nó.
Ban đầu là kinh hoảng, nhưng mà, nó đã biết quá khứ của nàng, cái này đáng giá.
“Meow meow.” Không sao cả.
Hơn nữa nó càng quan tâm là….
Khi nào thì cùng nhau tắm rửa đây.
Vì thế Vi Nhi Pháp lại bị bỏ vào ổ.
Vi Nhi Pháp: “…….”
Hạ Ngư nhìn nhìn thời gian, quyết định làm một phần cơm mèo cho nó, trấn an một chút tâm linh tổn thương của Hoan Hỉ.
Nàng đi vào phòng bếp, bỗng nhiên phát hiện đèn phòng bếp không bật lên được.
“Tiểu Quả?”
Nàng hô một tiếng.
Không người đáp lại.
Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Hạ Ngư nhướn mày, cứ cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì. Nàng day day huyệt thái dương, lại không nghĩ ra mình đã quên gì.
Nàng nhìn nhìn yêu lực của mình, quả nhiên lại dùng quá.
“Tiểu Quả?” Nàng lại hô hai tiếng.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư gọi hai tiếng Tiểu Quả nhưng không được đáp lại, móng vuốt hơi động, mở tư liệu trạng thái của Tiểu Quả.
Trùng tộc xâm nhập, Tiểu Quả đang ở trạng thái chiến đấu khẩn cấp đều phòng!
Đồng tử Vi Nhi Pháp hơi co rụt lại.
Khó trách….Nhưng chuyện kiểu này, cho dù dưới hình thức đang xem phim 3D thì Tiểu Quả cũng sẽ nhắc nhở chủ nhà là Hạ Ngư chứ?
Nhưng dáng vẻ tiểu cô nương lại hoàn toàn không nhớ ra chuyện này.
Nó nhìn dáng vẻ Hạ Ngư xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt mờ mịt mơ hồ vô định, loáng thoáng cảm thấy không đúng. Nó nhảy xuống giỏ trúc, đi theo Hạ Ngư, nghiêm túc quan sát trạng thái của Hạ Ngư.
Nó cảm giác, hơi thở trên người Hạ Ngư hơi không ổn định.
Vi Nhi Pháp tuyệt đối không lo lắng trùng tộc xâm nhập, Ngưu Ngưu tinh ở biên cương, trước kia bị trùng tộc xâm nhập là chuyện thường ngày, chỉ là vẫn có nó toạ trấn, không có trùng tộc dám làm càn kiêu ngạo, Ngưu Ngưu tinh mới nghênh đón hoà bình đã lâu.
Nhưng hiện tại, nó không tính xen vào việc này nữa.
Dù sao, ở Vương toạ xử lý chính sự là vị tân Vương khẩn cấp kia.
Không có chuyện phải lo toàn thân nhẹ nhàng, nó hiện tại chỉ cần bảo vệ Hạ Ngư tốt là được rồi.
Nhưng trạng thái này của Hạ Ngư.
Hạ Ngư hoảng hốt một trận, phục hồi lại tinh thần: “A, nghĩ ra rồi, nên làm cơm mèo.”
Vi Nhi Pháp còn nghiêm túc quan sát một chút.
Nó thấy tiểu cô nương chăm chú nấu cơm, có vẻ không có gì bất thường.
Nhưng rất nhanh.
Vi Nhi Pháp liền phát hiện Hạ Ngư quên mất một số đồ ăn mình đã mua.
Hạ Ngư nấu tốt cơm mèo, xoa xoa đầu: “Sốt cà chua ta làm lần trước……để ở đâu nhỉ…..”
Không có Tiểu Quả, không tiện phát sóng trực tiếp, đèn cũng không mở được, cũng may hệ thống ở trong bếp là một bộ khác, còn có thể nấu cơm.
Nàng có phần muốn ăn cơm rang sốt cà chua.
Nàng bắt đầu tìm khắp nơi.
Vi Nhi Pháp nhìn ánh mắt mờ mịt của Hạ Ngư, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, nhảy tới trước một ngăn tủ nhỏ.
Hạ Ngư vừa mới quay đầu, thấy nó, xụ mặt không vui: “Hoan Hỉ, ngươi lại vào bếp rồi.”
Vi Nhi Pháp lắc lắc đuôi, duỗi móng vuốt, vỗ vỗ ngăn tủ.
“Trong ngăn tủ có cái gì à?” Hạ Ngư mở tủ ra.
“A, sốt cà chua!” Hạ Ngư bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng nói: “Thì ra ta làm để trong này.”
Vi Nhi Pháp cũng không cảm thấy mừng gì, nó nhìn Hạ Ngư, cảm giác được thứ lực lượng không ngừng dao động trên người nàng từ từ khôi phục ổn định, lại hơi loãng một chút.
Nó nghĩ tới ở trong bộ phim về biển sâu vừa rồi, Hạ Ngư không ngừng phóng thích lực lượng tạo lớp màng bảo hộ cho nó.
Chẳng lẽ hao phí thứ lực lượng đó thì tương ứng sẽ quên một số chuyện sao?
Vi Nhi Pháp bắt đầu hối hận mình tuỳ hứng.
Nó thật không ngờ Hạ Ngư sử dụng lực lượng của mình cũng không thể tuỳ tâm như thú nhân sử dụng nguyên lực, dùng rồi còn có thể quên kí ức.
Đang lúc Vi Nhi Pháp hối hận không kịp, bỗng nhiên bị người bế lên.
Hương vị trên người tiểu cô nương vừa ngọt lại mềm mại.
“Hoan Hỉ thông minh quá nha.” Nàng cười nói: “Sau này ta mà quên chuyện gì, ngươi giúp ta nhớ lại nhé.”
“Nói như vậy.” Hạ Ngư ôm nó giơ cao cao, đôi mắt đen sáng ngời mà ôn nhu: “Cho dù ta quên toàn thế giới, chỉ cần nhớ rõ ngươi là được rồi.”
Vành tai Vi Nhi Pháp lại đột nhiên nóng lên!
……Đừng ở lúc nó hối hận không thôi lại nói ra những lời này chứ!!
Như thế……
Nó sẽ….nàng như vậy, nó sẽ cảm thấy……
Sẽ cảm thấy…….
Cho dù nàng có lãng quên toàn thế giới.
Cũng sẽ nhớ rõ nó.
Gặp nàng chính là may mắn của nó, chuyện này, chuyện tốt đẹp đến mức rất hiếm có khả năng xảy ra như vậy, sao vũ trụ lại nguyện bố thí cho nó?
“Meow meow.” Vậy ngươi quên ta thì phải làm sao bây giờ?
Người mèo nhỏ vừa mềm vừa thơm, Hạ Ngư thật sự rất muốn dùng sức vuốt vài cái, lại có phần không nỡ, cứ thế mềm mại, có chừng có mực sờ. Nàng nhìn ánh mắt mèo nhỏ, không biết vì sao, nàng dĩ nhiên cảm thấy mình xem hiểu.
Thứ ánh mắt ôn nhu, lại khổ sở kia.
Nó biết, nàng lãng quên một số chuyện à?
Mèo ngoài hành tinh đều thông minh thế?
Thật là, làm chi lộ ra ánh mắt vậy chứ.
Nhìn mà đầu quả tim nàng mềm nhũn.
“Yên tâm đi.” Hạ Ngư ôm nó vào lòng, nhắm mắt lại: “Hoan Hỉ, ta nhất định nhớ rõ ngươi.”
Đầu ngón tay thiếu nữ sáng lên sắc lam trong suốt, vẽ nên hình dáng của Hoan Hỉ.
Thanh âm nàng vừa ngọt vừa mềm: “Ngươi xem, dù ta nhắm mắt cũng có thể vẽ được ngươi này.”
Vi Nhi Pháp nhìn bộ dáng Hạ Ngư, bỗng nhiên cảm thấy không cần lo lắng quá.
Không phải nó không lo vì Hạ Ngư sẽ không quên nó.
Mà là.
Nó tin tưởng.
Cho dù nàng có quên nó một trăm lần.
Nàng cũng sẽ thích nó lại một trăm lần.
……
Vi Nhi Pháp tự tin nghĩ thế, lại nhìn nhìn bộ lông của mình.
Ừ, tam thể.
…..
Hèn mọn jg.
“….”
Nếu, nếu nàng không thích.
Thì nó sẽ, sẽ cố gắng làm cho nàng thích nó một lần nữa là được!
Hạ Ngư làm xong cơm mèo, lại làm cho mình một phần cơm rang sốt cà chua đơn giản, sau khi ăn xong thì xem xét trạng thái của Tiểu Quả.
“Trạng thái chiến đấu khẩn cấp đề phòng?”
Hạ Ngư mở to hai mắt, lên mạng mới phát hiện thì ra Ngưu Ngưu tinh đang bị trùng tộc công kích.
“Vì sao không nhắc ta?” Hạ Ngư gõ gõ đầu.
….A, vừa rồi nàng quên nói không chừng chính là chuyện này qaq.
“Bên ngoài hình như có chiến tranh…..” Hạ Ngư nhìn tư liệu trong quang não.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư, rất muốn biết thái độ của Hạ Ngư đối với chiến tranh.
Nếu…..nếu Hạ Ngư không thích nhìn thấy chiến tranh.
Vậy thì nó đuổi đám trùng tộc đáng ghét này ra khỏi Ngưu Ngưu tình cũng không sao cả.
Ba mảnh nguyên hạch, không sai biệt lắm nó có thể chiến đấu.
Vì thế Vi Nhi Pháp ngồi trước bát cơm mèo, còn chưa ăn, hơn nữa căng thẳng khẩn trương liền thấy Hạ Ngư bỗng nhiên quay đầu nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ buồn nản.
Vi Nhi Pháp: “Là bị chiến tranh doạ à?”
Nó nên an ủi nàng thế nào bây giờ, là meow meow meow meow hai tiếng, hay cọ cọ tay nàng, hay ôm nàng một cái?
A, làm mèo phiền quá.
Không thì trực tiếp biến thành người đi, hiện tại đã không tệ, tuy sẽ hơi đau…..
Không nên không nên, khẳng định sẽ doạ nàng.
Ngay khi Vi Nhi Pháp bắt đầu muốn thực hành.
Tiểu cô nương hình như bị doạ sợ đột nhiên lấy ra một chiếc khăn ăn dâu tây, vẻ mặt ảo não: “Ta thế mà lại quên đeo khăn ăn cho ngươi! Đáng đánh mà!”
Vi Nhi Pháp: “……” Màu dâu tây…..
Cáo từ jg
Hết chương 28