Chương 12: Chanh
Khoa học kỹ thuật ở thời đại tinh tế phát triển nhanh chóng, thuốc nhuộm không phải dùng thứ màu đầy hoá chất để tô như trên Trái Đất, mà là thông qua thay đổi ánh sáng đến thay đổi màu lông để mọi người nhìn thấy. Cho nên sẽ không gây thương tổn cho thân thể.
Vốn Hạ Ngư tính trực tiếp mang mèo nhỏ đi khám, nhưng nghĩ tới lệnh truy nã của Bạch Lạc Lạc, Hạ Ngư vẫn quyết định ở nhà thành thật vài ngày, nhuộm lông cho mèo nhỏ trước đã rồi tính sau.
Hạ Ngư chọn màu màu đen tuyền để nhuộm.
Vi Nhi Pháp rất ngoan ngoãn để mặc nàng bôi thuốc nhuộm lên người.
Nó đại khái hiểu được vì sao Hạ Ngư phải làm vậy, nhưng lại vẫn không kìm được đáy lòng chua chua.
Kỳ thật tiểu cô nương cũng không thích màu lông nó nhỉ, chẳng qua nàng sẽ không nói xấu mèo, chỉ biết khen cho có lệ.
Nếu có một con mèo màu lông thuần thì chắc chắn Hạ Ngư lại càng thích màu thuần hơn…
Ví dụ như, nếu nó và một con mèo màu lông thuần chủng đồng thời xuất hiện, khẳng định Hạ Ngư sẽ ôm con mèo thuần sắc kia đi.
Sau đó cũng sẽ làm cơm mèo thật ngon cho con mèo đó ăn, vuốt lông nó, sờ đầu nó, để nó liếm ngón tay, rồi làm ổ cho nó……..
Sau đó Vi Nhi Pháp chỉ có thể ở một bên trông mong nhìn, cuối cùng biến thành một con mèo lưu lạc đáng thương qwq.
Vi Nhi Pháp càng nghĩ càng chua xót, quả thực sắp biến mình một quả chanh đen chua lè.
Hạ Ngư đương nhiên không đoán được Vi Nhi Pháp đã tự đem mình chua sắp thành mèo chanh tinh, nàng còn nghiêm túc quan sát xem mình nhuộm lông cho mèo nhỏ còn chỗ nào chưa đều không.
Thực tế tay nghề nàng không tệ lắm, xuất sắc hoàn thành khiến mèo tam thể tiến hoá hoàn mỹ thành mèo đen.
Một con mèo đen hoa lệ, cùng đôi mắt màu vàng kim, thật ngầu thật đẹp trai.
Nhưng mà, thiếu một chút cảm giác ấm áp gia đình.
Hạ Ngư nghĩ, quả nhiên mình vẫn thích mèo tam thể hơn, cuộn tròn trong rổ trúc, nhìn liền cảm thấy thật hạnh phúc.
Đương nhiên mèo đen cũng đẹp, mèo nhỏ nhà nàng, dù màu gì cũng đẹp.
Đang lúc Vi Nhi Pháp sắp khiến mình chua thành hành tinh chanh, Hạ Ngư một bàn tay nâng cằm, ảo não nói: “Quả nhiên bộ dáng ban đầu vẫn đẹp hơn.”
Nàng thích thứ cảm giác ấm áp lại dịu dàng đó.
“???”
Vi Nhi Pháp cứ tưởng mình nghe lầm.
Tiểu cô nương lại không nói tiếp, chỉ là đưa tay giúp nó vuốt lông: “Bất quá yên tâm đi Hoan Hỉ, thế này cũng rất đẹp trai.”
Vi Nhi Pháp không để ý cái tên Hoan Hỉ buồn cười đó, nó nghiêm túc nghĩ.
Cho nên, căn cứ câu dưới.
Nàng vừa mới nói là…….
Vừa rồi ý nàng là…….
Vi Nhi Pháp nhịn không được, vẫy đuôi mấy cái —
Tiểu cô nương quả nhiên càng thích bộ dáng nguyên lai của nó nha!!
Quả nhiên, nó đã nói mà, nó biến thành người xinh đẹp ngầu thế cơ mà, hình dạng mèo khẳng định cũng không kém là bao nha.
Thích người như trẫm là chuyện hẳn là! =w=
Miêu Vương Thượng được cho ba phần nhan sắc liền mở phường nhuộm vênh đến cái mũi hếch lên trời, thầm nghĩ.
***
Ngưu Ngưu tinh, thành phố C.
Nửa bát canh thịt trâu được Bạch Song Song đưa tới tầng ngầm thành phố C.
“Bạch Song Song ngươi có ý gì? Để cho mẹ ta uống thứ này?” Bạch Lạc Lạc tức giận không nhịn được: “Ngươi là thấy mẹ ta bệnh thành như vậy, thế nào cũng phải đến đạp một cước phải không? Ngươi rắp tâm cái gì?!”
“Lạc Lạc!” Thê tử của Bạch Thịnh là Bạch Khúc trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó ôn hoà hỏi Bạch Song Song: “Đây là cái gì?”
Bạch Khúc vẻ mặt tiều tuỵ, hốc mắt ửng đỏ, vừa thấy chính là mới khóc.
“Là thuốc có thể cứu được dì.”
Bạch Thịnh nay gần như đã không còn đường xoay chuyển.
Bạch Khúc nhìn thoáng qua thê tử mình đang bị dây thừng trói chặt, thể xác lẫn tinh thần đều sắp kiệt quệ: “Vậy thử xem đi.”
Bạch Thịnh đã bị nhân tố bạo động tra tấn không thành dạng người, hai má hóp lại, hai mắt đỏ bừng.
Bị nhân tố bạo động tra tấn, là thứ trải nghiệm sống không bằng chết.
“Mẹ!” Bạch Lạc Lạc kêu.
“Câm miệng!” Bạch Khúc trừng mắt lườm con gái, sau đó thở dài, lẩm bẩm: “…….Giải thoát sớm một chút cũng không có gì không tốt.”
Hốc mắt Bạch Lạc Lạc đỏ lên.
Bạch Song Song thấy người một nhà như cảnh tượng sắp sinh ly tử biệt, liền trợn mắt xem thường, gì chứ, cứ làm như là nàng đưa thuốc độc không bằng.
Bạch Khúc tiếp nhận bát canh, đút cho Bạch Thịnh.
Vốn Bạch Khúc đã chuẩn bị sẵn tinh thần kết quả càng ác liệt, ai ngờ Bạch Thịnh vốn từ Vương Thành trở về liền vẫn thống khổ không chịu nổi, vậy mà uống một ngụm canh rồi thế nhưng hơi thả lỏng xuống.
Bạch Khúc ngẩn ra, cổ tay run rẩy, tiếp tục đút canh cho nàng.
Nhân tố bạo động trên người Bạch Thịnh đã đạt tới cực hạn, hơn nữa nàng là thú nhân bậc 5, nửa bát canh thịt trâu mà nói có tác dụng thật sự hữu hạn với nàng, nhưng mà cũng kéo nàng trở lại từ quỷ môn quan.
Nhìn thê tử an ổn nằm trên giường, không lại bị nhân tố bạo động tra tấn đến run rẩy, Bạch Khúc hai mắt đỏ bừng, hỏi Bạch Song Song: “Canh này từ đâu tới? Có còn không?”
Bạch Song Song lắc đầu, nói: “Ta đã tra xét, là một tiểu cô nương chưa từng gặp trước kia, ngày đó đột nhiên xuất hiện.”
Bạch Lạc Lạc từ khi phát hiện canh thịt có tác dụng liền im không nói gì, nghe vậy theo bản năng nghĩ tới tiểu cô nương bán thịt trâu ngày đó tát mình một cái.
“Chẳng qua cũng chỉ xuất hiện một ngày.” Bạch Song Song nói: “Sau đó cũng không còn ai gặp qua nàng.”
Bạch Lạc Lạc thầm nghĩ, không thể nào là nàng ta, sao có thể…….
Nhưng nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, trái tim như bị siết chặt.
Không ai thương nàng hơn Bạch Thịnh!
***
Ba ngày sau.
Hạ Ngư dùng gậy trúc đan một cái sọt nhỏ, thân trúc có thể thông khí, cho nên cũng không sợ mèo nhỏ bị ngộp.
Tiểu cô nương thay một thân váy màu xanh lá nhạt, chân đi một đôi giày xăng đan, lộ ra những ngón chân xinh đẹp như trân châu.
Nàng dùng yêu lực cẩn thận dời Vi Nhi Pháp vào sọt.
Nàng muốn dẫn mèo nhỏ đi khám vết thương mà.
Làm người mạnh nhất phiến sao trời này, Vi Nhi Pháp thực rõ ràng cảm giác được năng lượng mà tiểu cô nương dùng cũng không phải nguyên lực. Mà là thứ lực lượng càng ôn hoà, tinh thuần hơn nguyên lực thô bạo, mang theo hơi thở trấn tĩnh cùng ôn nhu của biển rộng.
Chỉ cần dựa vào, khiến cho người ta cảm thấy an tường trầm tĩnh, còn có điểm muốn ngừng mà không được…..
Giống như đúc lúc liếm đầu ngón tay tiểu cô nương.
“……”
Tai Vi Nhi Pháp lại bắt đầu nóng lên. Trong sọt có đặt một cái đệm mềm giống trong ổ, chung quanh còn khảm rất nhiều vỏ sò cùng ốc biển nho nhỏ đủ mọi màu sắc, thậm chí còn có một con sao biển be bé màu vàng được phơi nắng khô dòn.
Vi Nhi Pháp nhìn chằm chằm sao biển.
Sao biển này thoạt nhìn không giống những thứ khác.
Sao biển bị phơi khô: “………….” Ngươi nhìn cái gì.
Ngay sau đó, tiểu sao biển bị Vi Nhi Pháp dùng một móng vuốt ác ý kéo xuống, lăn qua lộn lại.
Tiểu sao biển: “!!!”
Tiểu cô nương đi thu dọn đồ, không phát hiện tiểu sao biển bị bắt nạt thê thê thảm thảm.
Chờ Vi Nhi Pháp cảm giác được tiểu cô nương đã trở lại, một móng vuốt đè lại tiểu sao biển, lại biến thành mèo nhỏ rụt rè tao nhã.
Hạ Ngư đóng gói tốt cơm mèo mang theo, rất nhanh liền phát hiện tiểu sao biển mất tích: “A, tiểu sao biển đâu?”
Ốc biển cùng vỏ sò được khảm trên vách bên trong giỏ đều do nàng tự tay đan từng cái lên, chỉ có tiểu sao biển là dán lên. Nàng truyền cho nó một chút yêu lực, khiến nó ở trong sọt hễ thấy mèo nhỏ bị sóc đau quá thì sẽ dùng sóng điện não báo nguy cho nàng. Lại sợ tiểu sao biển mang theo hơi ẩm sẽ ảnh hưởng tới xương cốt bị thương của mèo nhỏ, cho nên đã đem nó đi hong khô.
Có yêu lực, tiểu sao biển sẽ không chết.
Vi Nhi Pháp tỏ ra như không có việc gì: “Meow meow ~” Không phát hiện nha.
Tiểu cô nương tìm một vòng không thấy, ánh mắt chăm chú nhìn đến từ dưới bụng tiểu hắc miêu lộ ra một cái cánh sao nho nhỏ màu vàng.
Tiểu sao biển nằm dưới bụng mèo, ý đồ muốn giãy dụa, nhưng toàn thân khô cằn, căn bản không động đậy nổi qaq.
“Cái này phiền toái nha.” Tiểu cô nương làm bộ có điểm đau đầu: “Không có tiểu sao biển, nếu vết thương của ngươi bị đau, ta sẽ không biết.”
Vi Nhi Pháp: “………….”
Thứ đồ chơi ngu xuẩn này thì ra là để làm dụng cụ báo động.
Thật là nhìn không ra nha.
………
Vi Nhi Pháp nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu cô nương, nghĩ, thật là, làm gì lộ ra vẻ mặt đó chứ, một con sao biển xấu xí thôi mà.
Chờ ta khoẻ rồi, sẽ đưa cho ngươi cả một tinh hệ.
(*tinh hệ gồm nhiều ngôi sao, như chúng ta đang ở Hệ Mặt Trời)
…….
Vì thế Hạ Ngư liền nhìn thấy mèo nhỏ đang rụt rè ngồi kia xê dịch móng vuốt của mình.
Hạ Ngư thấy được tiểu sao biển bị hành hạ thê thê thảm thảm.
Tiểu sao biển: “!!!” Được cứu trợ!!
Vi Nhi Pháp có điểm chột dạ, nghĩ mình sẽ bị mắng.
Hạ Ngư: “Y, ngươi thích chơi hả.”
Nàng có điểm cao hứng nói: “Vậy cho ngươi chơi đó, phải cẩn thận miệng vết thương nha.”
Tiểu sao biển: “……………….”!!!
Vi Nhi Pháp đem sao biển lật lại: “……………….” Ai thích chơi thứ xấu xí này! Nó mới không thích! Không thích!!
Tiểu cô nương đắp cho nó một cái thảm bé, trên đỉnh đầu phủ cái chăn, cõng rổ trúc trên lưng, vô cùng cao hứng ra khỏi cửa.
Mấy hôm trước, tuy mèo nhỏ cũng có ý thức, nhưng cứ cảm thấy rất không có tinh thần.
Hôm nay mèo nhỏ đã bắt đầu chơi đồ chơi, có phải đại biểu tinh thần khá hơn nhiều không nhỉ.
Mặc kệ thế nào, Hạ Ngư đều cảm thấy đó là một dấu hiệu tốt.
Ngưu Ngưu tinh là một hành tinh rất lớn, có vô số thành thị, nhưng thành thị phồn hoa nhất chính là chủ thành ở gần thành hoang nhất.
Nhưng đối lập, càng là nơi phồn hoa, sự phân hoá giàu nghèo càng rõ ràng.
Bình thường Ngưu thẩm ở gần bờ biển, nơi đó tuy lệ thuộc chủ thành, nhưng cũng là nơi hẻo lánh nhất.
Bởi vì mọi người đều biết, sinh vật biển, là thứ không thể ăn.
Kỳ thật Hạ Ngư không quen đường xá nơi này, lưng cõng rổ trúc đi thật lâu mới đến cổng vào chủ thành.
Hạ Ngư tra xét tư liệu trên mạng, đại khái biết khu chủ thành cũng không phải ai cũng có thể vào.
Có thể ở lại và đi vào chỉ có ba loại người, một là thuần huyết, hai là thú nhân bậc ba, và thứ ba là du khách của hành tinh khác.
Nếu cả ba loại đều không phải, muốn đến chủ thành bàn bạc chuyện gì, nếu không có giấy thông hành thì có thể nói là nửa bước khó đi.
Bất quá Ngưu thẩm đem giấy thông hành của mình cho Hạ Ngư mượn.
Giấy thông hành của Ngưu thẩm, mỗi tháng có quyền tạm thời vào chủ thành ba ngày, đây vẫn là do Ngưu thẩm vất vả tốn rất nhiều công mới làm được.
Chủ thành được một tầng bong bóng mềm mềm bảo hộ, có người tra chứng minh thư và giấy thông hành.
Hạ Ngư chọc chọc cái phao, mềm, đi một bước, lập tức liền xuyên qua.
Nơi tra xét giấy thông hành ở bên trong bong bóng, là một cô em gái có sừng trâu đen, đeo kính gọng vàng điều khiển. Nàng nhìn giấy thông hành cùng mã chứng minh thư của Hạ Ngư, hoài nghi ngẩng đầu: “Giấy chứng minh thân phận tạm thời?”
Nàng vừa nhấc mắt liền giật mình.
Đôi mắt hạnh của tiểu cô nương mềm mại như nước, dáng vẻ ngọt ngào, mặc chiếc váy màu xanh nhạt, lưng đeo một cái rổ màu xanh bằng trúc, như tinh linh giữa núi rừng, làm cho trước mắt người ta sáng ngời.
Em gái kia ngẩn ra, còn tưởng mình gặp được cô nàng hot girl triệu fan nào trên mạng chứ.
“Ngại quá.” Hot girl triệu fan hư hư thực thực kia lộ ra nụ cười ngượng ngùng nói: “Hiện tại ta chỉ có giấy chứng minh thân phận tạm thời.”
“…….Không, không sao cả.”
Em gái sừng trâu đen phục hồi lại tinh thần, ngất ngây choáng váng đóng dấu lên giấy thông hành, còn an ủi: “Hệ thống đăng ký thân phận của hành tinh này quả thật xảy ra chút trục trặc, chờ sửa được rồi là có thể làm thẻ mới đó.”
“Cám ơn tỷ tỷ.” . Ngôn Tình Hay
Em gái sừng đen trả lại nàng giấy chứng minh thư cùng giấy thông hành: “Không cần cảm ơn…….”
Hạ Ngư nhận lấy chuẩn bị đi, bỗng nhiên bị người ta gọi lại.
Nàng ngơ ngác, nghĩ còn có chuyện gì chưa xử lý xong, liền quay đầu nhìn qua.
Tiểu cô nương nho nhỏ mềm mềm, đôi mắt hạnh chứa nắng mai, nháy mắt lúc quay đầu lại, đường viền cần cổ rõ ràng sắc nét trượt vào cổ áo, nửa bên xương quai xanh tinh xảo với đường cong mê người vô cùng.
Mẹ ơi vưu vật nhân gian mà!
Em gái sừng trâu thốt lên: “Có thể thêm bạn tốt không?!”
Vi Nhi Pháp đang chợp mắt liền trợn tròn mắt: “Meow meow!” Biến đi!
Hết chương 12
– ——————————-
Bách Linh: Mấy hôm nay tui bắt đầu lười á mọi người ʅ ﴾סּ סּ ʅ ﴿