Chương 17 Cảm ơn cậu đã thông cảm
Tân Nguyên cảm giác như mình bị đùa giỡn
Nếu ngay từ đầu nói hai trăm ngàn thì không đời nào anh đi một chuyến.
Nhưng mà tỉnh táo suy nghĩ lại, mình vừa mới xuống núi, trên người không có bao nhiêu đồng cũng không thích đi ăn bám sư tỷ, nên thôi lấy chút tiền trước cũng đúng.
“Đi đi”, Tân Nguyên mặt không biến sắc nói.
“Cảm ơn cậu đã thông cảm”,
Kim Thành bật đậy định chuyển khoản.
Cho dù Tân Nguyên không có tư cách tham dự sự kiện này nhưng anh đúng là cao thủ thật và ông ta cũng không muốn đắc tội anh.
Nhưng đúng lúc này.
Hoàng Hữu Tài bất thình lình nói: “Ông chủ Kim à, ông sợ cậu ta sau này tìm ông tính sổ nên mới trả 200 ngàn thù lao à”
“À thì…”
Kim Thành khó xử, đúng là ông ta nghĩ vậy thật, nếu không thì ai muốn tự nhiên mất 200 ngàn chứ.
Hoàng Hữu Tài cười nói: “Thế này nhé, 200 ngàn kia, một’ nửa cho tôi, một nửa cho người anh em họ Thiết kia, còn về thâng nhóc này… tôi cam đoan sau này cậu ta sẽ không tìm ông gây sự đâu”.
“Vâng, chúng tôi có thế giúp ông!, Thiên Sơn Hà hùa theo nói
Kim Thành nhướng lông mày.
Ông ta vốn không có tư cách bàn bạc với hai người họ, đây là lần hợp tác duy nhất, nên lòng vẫn còn muốn tiếp tục bợ đít Tân Nguyên.
Ông ta không ngờ rằng bọn họ bỗng đề xuất như vậy, điều đó chẳng phải bảo ông ta bỏ qua Tân Nguyên đế bám vào hai cái đùi thô to hơn à?
Chuyện hay ho như vậy ai nào có thể từ chối chứ:
“Được được được, không thành vấn đề”.
Kim Thành đứng thẳng sống lưng, ánh mắt nhìn vào Tân Nguyên không còn kính trọng như trước: “Tiểu Tân cậu về trước đi, ở đây tạm thời không cần cậu”,
Haha.
Xưng hô cũng đổi luôn rồi
Đúng là loại người bi Tân Nguyên híp mắt, nhìn về phía Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà, anh cảm nhận được một sự ghen ghét ấn trong ánh mắt bọn họ.
Chỉ có 200 ngàn, đối với cao thủ Nội Kình mà nói, số tiền đó không đáng nhấc tới.
Nhưng hai người kia nhâm vào Tần Nguyên đúng là vì lòng ghen tị.
Mới mười tám tuổi đã bước vào Nội Kinh…
Năm ấy, khi bọn họ mới mười tám tuổi chỉ biết khoa tay múa chân một chút, như một con chó thích thì gọi tới thích thì đuổi đi.
Tân Nguyên không tức giận tại chỗ như người thường.
Anh chỉ cười cợt nhìn Kim Thành: “Được, tôi đi trước đây, nhưng mà ông đừng hối hận đấy nhé”.
Kim Thành vừa mới ôm được hai cái đùi xịn, dã tâm bành trướng, chẳng thèm liếc mắt nhìn tần Nguyên.
“Được rồi!”
Tân Nguyên xoay người rời khỏi khách sạn, anh bắt xe đi đến một nhà hàng có tên là Hồ Tâm Tiểu Trúc nằm giữa hồ nước.
Trên đường đến Kim Mai Viên, Tân Nguyên qua miệng Kim
Thành biết được chiều nay hai bên sẽ gặp mặt nhau ở Hồ Tâm Tiểu Trúc.
Hai giờ chiều.
Kim Thành dẫn theo Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà lên tầng cao nhất Hồ Tâm Tiếu Trúc.
Phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, nhìn từ trên cao xuống thấy. toàn cảnh bờ hồ xa hoa này.
Bọn họ chờ đợi khoảng mười phút An Bác Văn tới nơi.
Ông ta đeo kính mắt gọng vàng, người rất gầy, tinh thần cũng rất uể oải chán nản như bị phụ nữ đào rỗng.
Đi cùng An Bác Văn chỉ có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mùi bình thường, nhìn từ xa không có khí thế như Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà.
“Anh Chu Mãnh à, phiền anh quá”.
An Bác Văn nói với người đàn ông bên cạnh, rồi tự ngồi xuống chỗ của mình.
Kim Thành căm tức nhìn An Bác Văn, hừ nói: cho rõ đã nào, rốt cuộc là ông có trả tiền không!”
Nói chuyện
“Ông lập mưu hại tôi mà giờ còn không biết xấu hổ đòi tiền tôi suốt hai năm qua, thật đúng là đồ mặt dày”, An Bác Văn chế nhạo nói
“Đừng lắm nhảm mấy thứ vô dụng đó, dù sao việc ông nợ. tôi là sự thật không thế chối cãi, nếu hôm nay ông không trả tiền thì đừng hòng bình yên rời khỏi đây”, Kim Thành lạnh giọng nói.
“Có vẻ như không còn gì để nói nhỉ?”
An Bác Văn cười phá lên: “Vậy thì làm thôi!”