Chương 109: Siêu Vũ Khí
Nói quanh đi quẩn lại hai nhà xưởng hóa chất vẫn là khó khăn nhất. Công tác trong nhà máy hóa chất không phải chuyện đùa, vậy nên Diêu thiếu cực kì cẩn trọng, lúc này đã tháng 8 tức là đã hai tháng từ khi các xưởng đã lắp đặt xong nhưng Xưởng sản xuất thuốc nổ vẫn đắp chiếu chưa đi vào hoạt động. Quang Diêu muốn các công nhân phải hết sức thành thục khi công tác tại xưởng hóa chất acid hữu cơ thì mới được phép chuyển qua Xưởng thuốc nổ. Tât nhiên những người được chuyển qua là những người ưu tú nhất trong số các công nhân.
Cẩu Tử lúc này đang ở bên cạnh Diêu thiếu và tỏ ra vô cùng bất bình.
– Thiếu gia, chúng ta đã chuyển hơn 2 vạn lạng bạc sang cho Nhai Châu, cùng với hơn ba vạn thúng thóc cho bên đó.
– Thiếu gia, tại sao chúng ta lại phải chuyển tiền bạc lương thực mà chúng ta vất vả kiếm được cho bên đó, còn người của ta bên này thì phải ăn cơm độn khoai độn sắn, bên đó thì đem gạo trắng như tuyết đi nuôi những kẻ vô ơn.
– Không những thế khi chúng ta đem tiền và lương giúp đỡ bọn chúng, cậu không hiểu đâu vẻ mặt bọn chúng như thể chúng ta là thằng ngu vậy. Thiếu gia, việc này có thể giao cho người khác làm có được không, con không muốn sang gặp bọn Nhai Châu đáng ghét đó nữa.
Diêu thiếu cười nhẹ từ tốn nói với Cẩu tử.
– Được rồi, đừng phàn nàn nữa, bên đó đang gấp rút chuẩn bị vũ khí vào Nam đánh Pháp, chúng ta nên giúp đỡ.
Cẩu tử vẻ mặt không phục, chắc ai cũng đoán được những câu chửi thầm trong bụng của Cẩu Tử rồi đấy.
– Thiếu gia, bọn họ còn nuốt mất ba khẩu siêu pháo của chúng ta nữa, rõ ràng khi bắt đầu hợp tác đã nói rõ rằng, chúng ta cung cấp nòng pháo, sau khi hoàn thiện chúng ta sẽ lấy một khẩu, bên đó lấy hai khẩu, giờ thì hay rồi, họ lấy cớ phải đi đánh Pháp liền chỉ nói một câu xanh rờn sau đó nuốt mất ba khẩu pháo, rõ ràng là chúng ta chịu thiệt hơn rất nhiều mà, chúng ta bỏ tiền ra, chúng ta nắm giữ bộ phận trọng yếu nhất, chúng ta cũng xuất lực nhiều nhất nhưng lại không nhận lại được gì.
Diêu thiếu nhăn mày lại:
– Được rồi, bên Nhai Châu họ muốn pháo thì cứ để họ lấy đi, cuối tháng này chúng ta sẽ có thêm 1000 khẩu Kammerlader mới chế tạo cũng đưa hết cho họ đi, à nhờ đóng hộp quà mà ta gửi cho Quận Công Hồng Đĩnh kĩ càng một tí nhé, trong đó có 50 khẩu súng Colt đó, thứ súng đó yêu cầu bảo quản rất cao.
– Thiếu gia!!!!
Cẩu tử rất bất lực trước thái độ của Diêu thiếu, biết rằng từ ngày hợp tác với bên Nhai Châu, Vạn Ninh chưa bao giờ lấy được chỗ tốt nào từ bên đó cả, ngược lại không ngừng bơm tiền bạc, vũ khí và lương thực cho Nhai Châu, lắm lúc Cẩu Tử nghĩ rằng bên mình có phải kiếp trước mắc nợ gì tên Hồng Đĩnh đó hay sao mà kiếp này khổ như vậy.
Hơn nữa thái độ của bên Nhai Châu càng làm cho Cẩu Tử tức sôi máu, như kiểu các ngươi kiếm tiền gửi viện trợ cho ta đi đánh Pháp là chuyện đương nhiên, như anh em trong nhà giúp nhau vậy, không có cần khách sáo. Cẩu tử có thể thề, huyết thống ba đời của Diêu thiếu và Hồng Đĩnh Nhai Châu kia hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau cả, vậy nhưng không hiểu tại sao Diêu thiếu lại thắt lưng buộc bụng liều mạng viện trợ cho bên đó.
– Tức chết ta mà!
Cẩu tử tức giận bỏ đi.
Diêu thiếu nhìn ra thái độ của Cẩu Tử nhưng không nói gì, lí do tại sao Diêu thiếu làm vậy cũng chỉ có mình Diêu thiếu biết mà thôi, điều sâu kín trong lòng đó chính là bí mật không thể nói cho bất cứ ai.
Diêu thiếu đang bức thư của Hồng Đĩnh gửi cho, hoặc nói đây là bản kế hoạch phương thức tác chiến thì đúng hơn.
Nhìn nét chữ nắn lót được viết bằng chữ quốc ngữ thân thuộc mà Diêu thiếu có nhiều bồi hồi.
Đó chính là một trong số những bức thư mà Diêu thiếu và Hồng Đĩnh thường xuyên gửi qua lại, bức thư nêu ra phương hướng phát triển quân sự và hợp tác của Vạn Ninh cùng với Nhai Châu.
Sự việc bắt đầu từ khi mật vệ của Hồng Đĩnh xâm nhập vào Vạn Ninh, phát hiện ra phương pháp sản xuất nòng súng hiện đại của Diêu thiếu, tuy rằng chuyện này được giữ bí mật cao độ, nhưng thành phẩm sản xuất ra có chất lượng tốt rất dễ để cho người lưu tâm chú ý. Chất lượng nòng súng của Diêu thiếu vượt trội hơn hẳn so với súng ống của phương tây hiện nay.
Chỉ trong mấy tháng trời, bên cạnh việc chế tạo ra lượng lớn súng ống, trên cơ sở hiện có, Diêu thiếu đã tiến hành cải tiến khẩu súng kammerlader 1942.
Khẩu súng mới vẫn sở hữu nguyên lí không khác gì so với súng cũ, tuy nhiên có cải tiến đáng kể về phần báng súng, và nòng súng sử dụng kim loại chất lượng cao, độ bền tăng lên, tăng thêm cả độ chính xác với hệ thống đầu ruồi và thước ngắm. Khiến nó trở thành phiên bản việt hóa lấy tên là Kammerlader 1861. Phiên bản này chỉ sử dụng riêng cho quân Vạn Ninh. Tất nhiên nhiều người sẽ cười Diêu thiếu ở bên nước lớn phương bắc lâu ngày học thói xấu ở bên đó là sao chép vũ khí thay đổi cải tiến sau đó đổi tên, nhưng Diêu thiếu mặc kệ. Chất lượng của khẩu Kammerlader 1861 rõ ràng là hàng thượng thừa nha, đây chính là cơ sở để sản xuất những phiên bản khác hiện đại hơn sau này.
Hồng Đĩnh đánh chủ ý lên phương pháp luyện kim tiên tiến của Diêu thiếu, dự định hợp tác chế tạo ra một thứ siêu vũ khí làm thay đổi cục diện chiến trường lúc này.
Không phải thứ gì khác mà chính là khẩu pháo huyền thoại chứ danh flak 88.
Kì thực ngay khi nắm giữ toàn bộ Nhai Châu, Hồng Đĩnh đã ngay lập tức bắt tay vào việc chế tạo loại siêu pháo này.
Vì cái gì ư, chỉ vì có thể thay cơ cấu ưu thế trên chiến trường.
Nên nhớ Đại Nam lúc này quá yếu đuối, Hồng Đĩnh nếu muốn đánh bại Pháp quả thực không đơn giản chút nào, Hồng Đĩnh thấy rằng tuy rằng mình có thể dựa vào ưu thế về quân đông, binh sĩ nhiều kinh nghiệm để giành áp đảo khi giao tranh với Pháp thế nhưng có một điều mà Đại Nam thiếu nhất, đó chính là hải quân..
Tổng hợp hải quân của Hồng Đĩnh, Diêu thiếu, và triều đình hợp lại chưa chắc đã có thể đánh bại được lượng nhỏ hải quân Pháp ở Gia Định.
Nếu như Hồng Đĩnh mang quân từ Nhai Châu vào Nam đánh Pháp bắt buộc phải có hải quân hộ tống, cho dù đổ bộ vào Huế sau đó hành quân vào Nam thì vẫn bắt buộc phải có hải quân bảo vệ tuyến đường tiếp tế đạn dược vũ khí và lương thực từ Nhai Châu đến phía Nam. Hồng Đĩnh vào Nam đánh Pháp chắc chắn là không có sự giúp đỡ của triều đình rồi, nếu vũ khí lương thực từ Hải Nam bốc dỡ ở Hà Tĩnh chuyển vào Nam, khi đi qua Huế rất có thể bị các quan lại ở đây ăn chặn bớt đi một nửa là nhẹ, ăn bớt cũng không có gì, chẳng qua là thời gian vận chuyển trên bộ sẽ rất dài, và hao tổn cực lớn. Khi đó bắt buộc phải sử dụng hải vận để chuyển vào khu vực Bình Định hoặc Phú Yên sau đó bốc dỡ xuống và theo đường bộ chuyển tiếp vào Nam.
Có thể thời gian đầu quân Pháp không để ý, nhưng đến khi chúng biết thì đây chính là tai họa.
Cho nên bắt buộc phải có lực lượng hải quân hùng mạnh đảm bảo tuyến đường tiếp tế, không để quân Pháp phong tỏa biển Đông.
Vậy nhưng vấn đề đặt ra ở đây là làm sao trong thời gian ngắn có thể xây dựng được đội hải quân hùng mạnh đương đầu với lực lượng hải quân thiện chiến nhà nghề của Pháp, dựa vào đám chiến hạm cũ nát trang bị đại bác thần cơ của Hồng Đĩnh hay của triều đình thì đều không phải là cách hay, cho dù mua được chiến hạm của các nước khác như Mĩ, Anh, Bồ Đào Nha, thì giá thành không hề nhỏ, hơn nữa chỉ mua được hàng rác thải của các nước đó, lợi ích tư bản muôn đời đi song song với nhau.
Cho dù họ có đồng ý bán hàng xịn thì với giá đắt, khó có thể trang bị với quy mô lớn, việc đào tạo một lực lượng hải quân hợp cách cần có thời gian dài lâu, không phải cứ có chiến hạm là được.
Để rút ngắn khoảng cách Hồng Đĩnh lập kế hoạch chế tạo thứ vũ khí có thể tăng cường sức mạnh vốn có của mình.
Điều Hồng Đĩnh nhắm đến chính là khẩu pháo lưỡng dụng flak 88. Thứ vũ khí mà hồi còn đi du học ở LX, Hồng Đĩnh có dịp nghiên cứu kĩ càng, thuộc làu cả bản vẽ chi tiết và tính năng của nó. Tất nhiên Hồng Đĩnh nghiên cứu nó chỉ thuần túy là yêu thích cá nhân, chứ nhà nước cử đi LX học tập là mong muốn học tập những thứ tân tiến hiện đại chứ không ai muốn cao tài sinh nước ta đi nghiên cứu cái thứ vũ khí cổ của thế chiến II cả.
Hồng Đĩnh cũng tính ra được, nếu như có thể chế tạo khẩu siêu pháo này, nhất định sẽ tăng cường sức mạnh ở cả trên bộ và trên biển cho Đại Nam.
Chiến thuật mà Hồng Đĩnh đưa ra chính là. Sau khi chế tạo ra flak 88 lắp đặt trên các chiến hạm của mình. Nhât định sẽ có thể thay đổi ở cấp cục bộ chiến trường. Khẩu pháo lưỡng dụng này vô cùng uy lực, tuy rằng hạn chế về công nghệ thời đại này, nhưng chỉ cần chế tạo ra khẩu pháo có sức mạnh bằng một nửa của khẩu pháo Flak 88 trong lịch sử là tốt rồi.
Khẩu flak 88 có thể bắn máy bay ở khoảng cách 10000m, hoặc đường đạn căng xuyên giáp xe tăng ở khoảng cách 1500-2000m. ngoài khoảng cách đó ra tuy rằng không thể xuyên được giáp quá dày của xe tăng thế nhưng tầm bắn thẳng rất lớn có thể bắn trực diện vào mạn chiến thuyền địch, như vậy thì không khác gì thủy lôi cả. Hồng Đĩnh cũng không yêu cầu nhiều.
Chỉ cần khẩu pháo flak 88 có thể bắn trúng đích ở khoảng cách 3-5km, với mục tiêu to gấp 10 lần chiếc xe tăng, tức là một chiếc chiến hạm, có lẽ không phải điều gì quá đáng a.
Hơn nữa với tốc độ bắn thần sầu của khẩu Flak 88 thì đúng là thứ siêu vũ khí.
Với hạm đội sở hữu khoảng 10 chiếc chiến hạm trang bị mỗi chiếc từ 1-3 khẩu flak88 Hồng Đĩnh tin rằng có thể tung hoành ở biển Đông mà không sợ hải quân Pháp nữa.
Nên nhớ hải quân Pháp tuy rằng tàu to súng lớn, các khẩu pháo hạm của Pháp đều rất uy lực, tuy nhiên tầm bắn và độ chính xác đều cần phải cầu nguyện.
Sự linh hoạt của những chiến hạm đó cũng không lớn, vẫn là sử dụng hai hàng đại bác ở hai bên sườn.
Ngược lại các chiến hạm lí tưởng mà Hồng Đĩnh chế tạo sẽ có thiết kế giảm hết các chi tiết thừa để giảm trọng lượng, sử dụng cả buồm và động cơ hơi nước làm động lực đẩy, nhằm tăng tốc độ. Sử dụng pháo Flak 88 làm pháo chính, dựa vào tốc độ bắn cực nhanh, độ chính xác cao, và sự cơ động áp dụng chiến thuật bầy sói vừa đánh vừa rút, khi rút lui, lừa quân địch truy kích áp dụng phương thức bắn hit and run của kị binh Mông Cổ, Hồng Đĩnh tin rằng mình có sức đánh một trận.
Hơn nữa, Hồng Đĩnh dự tính về sự phát triển của hệ thống điện tín, chỉ cần có thời gian Hồng Đĩnh nhất định sẽ chế tạo ra máy điện tín. Không cần quá phức tạp, chỉ cần có thể phát đi mấy kí hiệu là được, để các chiến hạm khi tác chiến biết rằng lúc nào tấn công, lúc nào rút lui, lúc nào dụ địch là được. Chế tạo thứ đó không quá khó, chỉ cần cố gắng tìm tòi một chút là được, cho dù kích thước lớn chút cũng không sao, lắp trên chiến hạm thì lo gì.
Tất nhiên đó là mong muốn của Hồng Đĩnh, tuy nhiên khi thực tế thì lại phũ phàng đến mức cùng cực.
Đầu tiên là Hồng Đĩnh không thể chế tạo ra được nòng súng phù hợp yêu cầu, tuy rằng có thể tăng độ dày nòng súng nhằm tăng sức bền nhưng như thế trọng lượng khẩu súng cũng quá lớn, không khác gì một khẩu pháo siêu nặng, như vậy thì tác dụng của nó đã mất.
Mà cho dù có thể tăng độ dày nòng súng thì với công nghệ luyện kim ở Nhai Châu của mình Hồng Đĩnh cũng không chế tạo ra nổi.
Sau thời gian dài cố gắng mặc dù có bản vẽ thiết kế và nguyên lí hoạt động, Hồng Đĩnh chỉ chế tạo ra một biến thể của khẩu flak 88 thế nhưng Hồng Đĩnh đành từ bỏ dự án này, bởi vì nó không có tác dụng, một khẩu pháo nặng đến 4,5 tấn là siêu trọng và hoàn toàn không phù hợp với bất kì yêu cầu nào của Hồng Đĩnh cả, sau khi bắn thử 10 phát đạn liền có dấu hiệu rạn nứt ở nòng súng. Thậm chí nó còn phế vật đến mức lắp lên tàu chiến cũng không phù hợp vì phải cải tạo cơ cấu con tàu rất nhiều, để có thể chịu đựng được khẩu pháo siêu trọng này.
Hơn nữa giá thành để chế tạo ra một khẩu flak 88 quá cao, lên đến 10 vạn lượng bạc cho công tác đầu tư nghiên cứu và chế tạo ra nó.
Đương nhiên nếu hoàn thiện và sản xuất dây truyền với số lượng lớn thì giá thành sẽ giảm dần, thế nhưng chỉ như vậy Hồng Đĩnh cũng không tiêu hao nổi a. cho dù áp súc hết mức để mỗi khẩu pháo giá thành chỉ còn 3 vạn lượng bạc thì nó cũng là quá quý giá, thà rằng số tiền đó mua thuyền chiến phương Tây, hoặc là mua súng bộ binh, hoặc pháo binh của phương tây thì đều tác dụng hơn nhiều lắm.
Bởi vì một khẩu Flak 88 siêu trọng sẽ chẳng có tác dụng gì khi so sánh với 10 khẩu đại bác Amstrong 1855 nạp hậu, trong khi giá tiền thì như nhau.
Cuối cùng Hồng Đĩnh nhận ra rằng mình để thêm bộ râu mép sẽ rất giống với Hitler, vì toàn thích chế tạo những thứ siêu viễn tưởng không thực tế, Trong khi thời gian và tiền bạc đó, khoảng 10 vạn lượng bạc Hồng Đĩnh có thể mua súng và đầu tư trang bị cho 1 vạn đại quân, rõ ràng là một vạn quân trang bị súng trường sẽ mạnh hơn một khẩu pháo ha.
Đồng thời cũng hiểu tại sao Hitler lại thích chế tạo những thứ siêu vũ khí phức tạp như vậy, mục tiêu cũng chỉ là để thay đổi cơ cấu sức mạnh mà thôi, thế nhưng càng thay đổi lại càng sai lầm.
Khi Hồng Đĩnh nhận ra sai lầm của mình thì đã muộn, khoảng thời gian mấy tháng quý giá đã qua đi. Hồng Đĩnh chỉ chú trọng tạo pháo và chiến thuyền mà quên mất đầu tư lục quân mới là căn cơ của mình, rút cuộc thì sau cùng toàn Nhai Châu chỉ có một xưởng tạo súng bản Kammerlader 1842, và một vài xưởng sản xuất súng hỏa mai kiểu cũ, quân đội Hồng Đĩnh tuy rằng quân số lên tới hàng vạn nhưng có đến một nửa là trang bị các loại vũ khí lạnh.
Tất nhiên là Hồng Đĩnh sai lầm, thế nhưng Hồng Đĩnh muốn xuất khẩu sai lầm của mình cho Diêu thiếu, là một kẻ lọc lõi quan trường, Hồng Đĩnh không hề có tinh thần nhiệt tình như Diêu thiếu, trong thâm tâm Hồng Đĩnh vân coi Diêu thiếu là nhân tố không ổn định với đất nước, đồng thời những suy tính, cải cách của Diêu thiếu Hồng Đĩnh coi đó là trò trẻ con làm bậy, không hiểu chuyện. Việc khác nhau về tư tưởng dẫn đến nghi kị, Hồng Đĩnh liền muốn tìm cách xuất khẩu sai lầm của mình cho Diêu thiếu nhằm kìm hãm sự phát triển của Diêu thiếu. Cái đó gọi là tôi sai thì bạn cũng phải sai, chúng ta cùng sai lầm cùng đi chậm.
Thế nên Hồng Đĩnh liền soạn một bài chính cương dài, ghi rõ đầy đủ đặc điểm ưu thế chiến thuật của loại vũ khí này, kèm với đó là phương hướng phát triển hải quân, chiến thuật hải quân, cho Diêu thiếu. Thế nhưng điều Hồng Đĩnh không ngờ được rằng điều mà hắn không làm được thì Diêu thiếu lại làm được.
Hai bên hợp tác vơi nhau cho dự án chế tạo siêu pháo, đồng thời với đó là đề án cải tiến các chiến hạm cho phù hợp với chiến thuật mới, chiến thuật bầy sói.
Gói thầu này có giá tổng cộng là 30 vạn lạng bạc, Diêu thiếu bỏ ra 10 vạn lượng bạc, còn Hồng Đĩnh bỏ ra 20 vạn lạng bạc. Sau khi hoàn thành thì sẽ chia ra Hồng Đĩnh hai khẩu, một khẩu của Diêu thiếu.
Đương nhiên phát dương tinh thần tay không bắt giặc Hồng Đĩnh lợi dụng số tiền 10 vạn lạng bạc của Diêu thiếu còn mình thì không cần bỏ ra xu nào, bù đắp cho khoản lỗ trước đó khi tự sản xuất flak 88 là quá tuyệt vời rồi.
Chung kết lại bên Nhai Châu chế tạo các bộ phận của khẩu pháo, bên Vạn Ninh chế tạo nòng pháo, sau đó chia tỉ lệ 2:1.
Hồng Đĩnh chỉ định làm chơi vậy thôi ai ngờ Diêu thiếu lại làm thật và rồi đã chế tạo thành công nòng pháo hợp yêu cầu.
Thế nhưng khâu lắp giáp lại ở bên Nhai Châu, lúc này Hồng Đĩnh đã dẫn theo quân bản bộ về nước đánh Pháp, Cẩu Tử đem nòng pháo cùng với các thứ hàng viện trợ khác tới đương nhiên là không gặp được Hồng Đĩnh rồi, những thứ bí mật của Hồng Đĩnh và Diêu thiếu đương nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài, cho nên mọi người ở Nhai Châu đều không hiểu nguồn cơn bên trong không có ai coi trọng Vạn Ninh cả. Nói đi thì cũng phải nói lại các quan lại ở Nhai Châu phần nhiều là người bản địa được Hồng Đĩnh thu phục, sau nhiều trận thắng lớn dưới sự lãnh đạo của Hồng Đĩnh tất cả đều mũi hếch lên trời, điệu bộ lão tử là nhất, gặp ai cũng hô to: mày biết bố mày là ai không, có biết lá cờ Lôi gia kia đại biểu cái gì không?
Cũng vì không có Hồng Đĩnh ở đây cho nên dự án tuyệt mật chế tạo siêu pháo đương nhiên là không ai biết, Ngô Văn Tụng đang giữ chức quan hành chính Nhai Châu đương nhiên không dám tự tiện chủ trương mà đành ra lệnh thu giữ cả ba khẩu pháo, đồng thời cho người truyền tin cho Hồng Đĩnh để xin ý kiến.
Kì thực cũng không phải Nhai Châu xấu đến thế, chỉ là Cẩu Tử đến Nhai Châu không đúng lúc mà thôi…