Chương 57: Vợ ơi, ta sợ
Thiết nghĩ Dạ Phong sẽ bỏ phiếu cho tên nam nhân bạn chí cốt của mình nhưng mà hắn lại bỏ phiếu cho Mạc Mạc rốt cuộc Mạc Mạc đã thắng và nam nhân đáng thương kia nhờ vào cậu bạn của mình mà phải cởi đồ đứng trước mặt mấy trăm người, mặt của hắn đỏ chói lọi không còn từ nào diễn tả sự nhục nhã này, nhưng nam nhân có chơi có chịu mặt cho sự cười nhạo của cả phường hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Dạ Phong đi tới chỗ của Mạc Mạc đứng hắn để ý thấy vết thương lúc sáng trên tay cô đã không còn. Bàn tay và khóe miệng vẫn hoàn mỹ không chút dấu vết vô cùng kì lạ.
Dạ Phong: nương tử! nàng xem ta đã giúp này rồi đó nàng có cảm động chút nào không?
Ánh mắt hắn long lanh đầy chờ mong 1 lời khen ngợi Mạc Mạc nhìn hắn sau đó mỉm cười cú vào đầu hắn 1 cái rất mạnh cô bất mãn nói: ta có phu quân lúc nào chứ? ngươi giúp ta, ta rất cảm ơn nhưng đừng gọi là nương tử nữa, ta còn chưa có mối tình đầu
Sau mấy tiếng dài đằng đẵng mệt mỏi lả người Mạc Mạc vào phòng của mình, nơi lầu 3 yên tĩnh còn ở dưới còn rất nhiều khách đang ăn uống trò chuyện, có lẽ tới sáng mai họ mới rời đi hoặc là ngủ lại….
Nằm trên chiếc giường lạ lẫm Mạc Mạc im lặng giơ cánh tay mình lên cô nhìn những vết thương đã khỏi 1 cách thần kì, cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị tên điên hoàng thái tử kia nhắm trúng càng không hiểu nổi vì sao các vết thương của cô đều chung 1 lúc mà mất hết sạch. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng kế hoạch cô muốn danh tiếng mình vang xa, càng muốn tên Phổ Trạch đó đến đây, trong thời gian cô ở đâu chắc là các tỷ tỷ sẽ nghe ngóng được không ích có khi họ biết cô ở đây mà tìm đến nữa.
Sáng hôm sau ở Lưu Cao Phường vẫn rất ồn ào. Hôm nay Mạc Mạc mặt 1 bộ đồ bình thường trang phục có phần hơi đơn giản chỉ là 1 bộ váy màu trắng xanh nhạt, nhẹ nhàng mà lại rất thuần túy. Mạc Mạc đi xuống lầu từ từ lúc đi tới sảnh mọi người liền ngoảnh đầu nhìn cô, lượng nhiệt huyết ngày hôm qua cô đem lại không ai không bất ngờ, họ càng rất sùng bái
Mạc Mạc vịn vào lan can gỗ mà bước xuống lầu từ từ hôm nay là ngày đầu ăn thức ăn cùng với cha nuôi, không biết là loại cảm giác gì?
Ông chủ Lưu: Mạc Mạc con xuống đây! mau ăn sáng đi, ta đã bảo tiểu nhị làm cho con mấy món ngon nhất Lưu Cao Phường, con cứ ăn thỏa thích nếu muốn gì cứ nói với tiểu nhị ta cần phải đi tiếp khách rồi
Mạc Mạc gật đầu ngồi xuống bàn ăn. Cô niếm thử món vịt kho hơi mặn so với khẩu vị của cô, mấy món rau củ đồ sào rất nhiều với sức ăn của cô thì không thể nào ăn hết được, còn đang suy tính tương lai thì miếng thịt đã được đưa vào miệng của Mạc Mạc. Cô theo bản năng mở miệng ra vì trước đây ở Túy Hy Lâu các tỷ tỷ có thói quen nhìn ngắm cô ăn uống còn thích đúc thức ăn tận miệng cô cho nên phản xạ có điều kiện khiến cho Mạc Mạc ăn thêm mấy miếng nữa mới nhận ra
Tên nam nhân Dạ Phong kia đang ngồi kế bên cô ngắm nhìn cô phồng má ăn uống, gương mặt hắn vô cùng thỏa mãn giống như các tỷ tỷ cô lúc trước vậy. Mạc Mạc liền quay đầu không ngờ khoảng cách quá gần trực tiếp cụng đầu nhau luôn, Mạc Mạc ôm cái trán bị cụng của mình gằng giọng chất vất: Dạ Phong ngươi có bệnh sao? cứ ngồi gần con gái nhà lành??
Dạ Phong liền mỉm cười lộ ra vẻ mê hoặc chết người hắn liền nũng nịu: tiểu nương tử ~~~ ta bị bệnh tương tư nàng đó, cho nên mới muốn lại gần tiểu nương tử của ta, với lại nàng cũng đâu phải là gái nhà lành đâu…
Vừa nói ra câu cuối hắn liền quay sang nhìn sắc mặt của Mạc Mạc, cô không hề để lộ biểu cảm tức giận nhưng mà tay thì lại kéo lỗ tai của Dạ Phong mạnh mẽ mà kéo lên cao. Hắn đau điếng vừa la khóc: nương tử, nương tử!!!!! ta sai rồi, nương tử!!! hức đauuu đauu
Mạc Mạc kéo tai hắn đến đỏ xong rồi cô mới nói: ta không phải con gái nhà lành mà? cho nên đánh ngươi đến tàn phế cũng chẳng sao!!
Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng mắng chửi không ngớt, thì ra là mấy cô tiểu thư và gia quyến đến đòi lại công bằng cho họ. Ông chủ Lưu còn chưa hỏi được mấy câu họ đã xuông vào Lưu Cao Phường như hổ đói lớn tiếng la hét tìm kiếm Mạc Mạc. Cô không hề nao núng mà bĩnh tĩnh cực kì
– nương!! con ranh đó ngồi ở đằng kia kìa
1 tiếng nói lanh lảng la lớn các cặp mắt liền hướng về Mạc Mạc. Cô lười biếng chống tay lên mặt hỏi: chó ở đâu không xích lại, để nó xổng chuồng thế này?
Nghe xong mấy người đó hùng hổ lao đến chỗ Mạc Mạc nhưng người trong Lưu Cao Phường không ích họ đều đã trãi qua mấy chuyện này đến thàn thục. Do Lưu Cao Phường là 1 phường lớn nhất Hồ Nam cho nên thường xuyên bị các trường hợp như vậy. Lần này còn là tiểu thư của họ cho nên, bọn họ liền chắn trước mặt của Mạc Mạc vô cùng chắc chắn không thể đánh lại mấy người võ công cao cường này được cho nên mấy tên cao to do mấy cô nương kia thuê đành lui về
Mạc Mạc ngồi trên bàn vắt chân chống cằm vô cùng thong thả trước tiếng mắng chửi la ó của đám người. 1 lát thì cô đập mạnh bàn khiến cho nó vỡ luôn. Bọn họ nhìn nữ nhân lực điền trước mắt chỉ có thể nín nhịn mà nhỏ tiếng chất vấn
Mạc Mạc cười cười trong mắt chỉ có 1 màu đen. Cô nhìn gương mặt của mấy cô nương hôm qua liền điểm mặt ngay còn có cả mẹ và cha của họ. Mạc Mạc chỉ hỏi 1 câu: các người nói tôi đánh con gái các người? bằng chứng đâu?
– hahha đánh người còn không nhận đúng là tiện nhân mà!
– Con gái của tao bị mày đánh ra nông nỗi này mày còn chối cãi gì nữa?
– Cả tên chủ quán hôm qua cũng khai là mày, tao có rất rõ nhân chứng vật chứng. Vậy mày tính làm sao??
Mạc Mạc im lặng sau đó hỏi: tối qua tôi đã nhảy 1 bài mặt trên người trang phục của vũ nữ cho nên những nơi cần lộ đều lộ ra? vậy thử hỏi mọi người xem có ai thấy vết thương trên người tôi không? nếu đánh nhau 1 mình tên với mấy người họ dù là nam nhân lực lưỡng đến đâu cũng bị còa rách mặt mà thôi. Nhưng tôi lại không hề có vết thương
– cha, hôm qua con đã đấm vào miệng cô ta, nhưng hôm nay lại không thấy sưng lên
– eo của cô ta bị 2 đứa con cắn đến sưng đỏ đó!
Nghe xong lời của 2 đứa con mình mấy phụ huynh liền nằng nặc đòi Mạc Mạc cởi đồ để họ kiểm tra. Hỡi ơi nực cười, con gái thời đó thanh danh là quan trọng nhất mà lại cởi đồ trước mặt mấy trăm người muốn tự tử hay sao?
Mọi người còn đang cãi nhau thì Dạ Phong đã lên tiếng: rõ ràng hôm qua nương tử của ta nhảy múa ai mà chẳng thấy vòng eo của cô ấy, nó không hề có chút vết sẹo nào như cô nói cả. Còn nữa cơ thể cô ấy hoàn toàn không có dấu vết bị thương, các người cho dù có đủ bằng chứng nhưng lại không có thứ thuyết phục nhất ở đây gây ầm ĩ chỉ làm bản thân thêm mất mặt mà thôi!
Đám nữ nhân giờ mới thấy Dạ Phong, họ ai nấy đều say đắm trước gương mặt đó. Đúng là yêu nghiệt lời của Dạ Phong rất có lí mọi người trong phường đều la hét làm nhân chứng cho Mạc Mạc khiến cho mấy người kia muối mặt. Cuối cùng đành tức giận rời đi, còn mấy nữ nhân đều la hét muốn lấy Dạ Phong làm tướng công, bọn họ đều là nữ nhân có dòng dõi cao quý, đều có xuất thân nhà qua, cho nên hống hách là điều bình thường, mấy người cha mẹ thấy con cái mình mất liêm sĩ trước mặt người ngoài như vậy ai nấy đầu vô cùng xấu hổ.
Mạc Mạc sau khi giải quyết xong chuyện nhìn tên nam nhân trước mặt cô liền muốn xoa đầu hắn 1 cái thay cho lời cảm ơn, ai ngờ vừa đưa tay lên đầu hắn xoa xoa cô rụt tay về thì hắn đã nắm lấy tay cô không chịu buông khăng khăng muốn cô chịu trách nhiệm vì xoa đầu hắn. Mạc Mạc cũng bất lực
sau khi ăn xong cô lại đi tìm cha nuông để lấy tiền, hôm qua cô thi đấu cùng tên nam nhân lạ mặt đã khiến cho sàn diễn đầy ngân lượng, vàng bạc bấy nhiêu đó cũng đủ để Lưu Cao Phường nghĩ 2 ngày. Vì đống tiền chất đống trên sàn diễn không hết, thậm chí còn lấp đầu mặt đất dưới sàn.
Sau khi nhận được túi tiền to to Mạc Mạc liền đi đến chợ hôm nay cũng đông đúc náo nhiệt như thường ngày, cô đang tìm nơi mua đồ thì Dạ Phong đã nhảy đến chỗ cô hắn hỏi cô muốn đi đâu hắn ở đây cũng được mấy tháng nên chắc là sẽ biết rõ hơn người mới như cô. Mạc Mạc nói với hắn cô muốn đi đến cửa hàng hương liệu
Dạ Phong lợi dụng cô đang nhờ vả liền nhân cơ hội nắm tay của Mạc Mạc, ngay chốn thanh thiên bạch nhật khiến cho Mạc Mạc muốn buông cũng không được. Đến trước cửa hàng hương liệu lớn Mạc Mạc bước vào Dạ Phong cũng bước cùng với cô 2 người ở trong đó tận 2 tiếng đồng hồ.
Dạ Phong: nương tử, nàng mua nhiều thứ thuốc như này làm gì thế, còn cả mùi hương nhiều như vậy
Mạc Mạc quay đầu nhìn chú cún con đáng yêu đang ngoan ngoãn xách đồ cho cô, cô liền trêu ghẹo hắn: thiên cơ bất khả lộ, không thể cho huynh biết được đâu!
Dạ Phong thấy hôm nay Mạc Mạc cuối cùng cũng cười hùa theo hắn liền vô cùng phấn khích vô cùng. Đi 1 đoạn lại có vài tên lưu manh đến muốn gạ gẫm Mạc Mạc, cô không nói nhiều chỉ đá vào họa mi của chúng khiến cho bọn họ sợ hãi mà không dám lại gần.
Đi qua 1 quầy bánh thơm ngon nức mũi Mạc Mạc ghé vào tìm kiếm bánh Mật Phúc, cô chỉ tính mua 1 ích ai ngờ lỡ tay mua tới tận 3 gói mỗi gói 4 cái, ăn không thể hết được. Nhìn tên cún con đáng yêu kia Mạc Mạc đưa hắn miếng bánh thơm ngon
Ai ngờ 2 tay của thanh niên vì xách đồ cho Mạc Mạc mà không thể ăn cô đành đút hắn, vừa đút vào miệng lưỡi của hắn đã không chịu yên phận mà liếm vào tay của Mạc Mạc 1 cái còn nháy mắt trông vô cùng gợi đòn. Mạc Mạc liền đút cho hắn 4 cái 1 lượt khiến cho Dạ Phong ăn tới ngán tận cổ họng.
Về tới phường trời đã trưa muộn, tên nam nhân hôm qua đã đợi 2 người đến mòn mỏi vừa thấy Dạ Phong hắn liền trọn con mắt trông vô cùng đáng sợ gằng từng chữ: DẠ PHONG RỐT CUỘC HUYNH ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?
Dạ Phong liền núp sau lưng Mạc Mạc mà đáng thương nói: Vợ ơi, ta sợ