Chương 3582 Đây là sức mạnh Pháp Tắc.
Nghe ý tứ của Hắc Liên, người tu chân không đủ tư cách tu luyện sức mạnh Pháp Tắc chân chính, chỉ sau khi trở thành tiên nhân mới có thể tiếp xúc, mà hắn đánh bậy đánh bạ ngồi thiền dưới trụ Kiếm Ngân của rừng Ngộ Đạo suốt bốn mươi năm lại có thể ngộ ra được sức mạnh Pháp Tắc.
Không đúng, chỉ là chạm tới ngưỡng cửa của sức mạnh Pháp Tắc mà thôi, nhưng cho dù vậy thì cũng được Hắc Liên khen là thiên tài rồi.
Nghe những lời này, Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Trước giờ sư phụ chưa bao giờ khen hắn, không mắng hắn là may rồi.
Bây giờ trong biển ý thức xuất hiện một nữ tử Hắc Liên khen ngợi hắn, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy như muốn bay lên trời, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Nghĩ kỹ thì sự tồn tại của Hắc Liên cũng không khác lão già là mấy, đều là sự tồn tại cường đại trong cơ thể hắn.
Đương nhiên lão già đã trở thành sư phụ hắn, nữ tử Hắc Liên thì không phải sư phụ.
Nhưng nữ tử Hắc Liên cũng đã truyền thụ cho hắn Thần Thông Chiến Kỹ, thời điểm quan trọng còn ra mặt giúp hắn, không khác gì với sư phụ.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thán trong lòng: “Đều là nhân vật mạnh mẽ, sao giữa người và người lại có khoảng cách lớn như vậy chứ?”
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hỏi ra nghi ngờ của mình: “Theo ý của ngươi thì chỉ có tiên nhân mới có thể tu luyệ sức mạnh Pháp Tắc, chỉ sau khi Phi Thăng mới có thể nắm giữ sức mạnh Pháp Tắc sao?”
Nữ tử Hắc Liên đáp: “Cũng không hẳn. Về mặt lý thuyết thì chỉ sau khi phi thăng thành tiên mới có thể tiếp xúc với sức mạnh Pháp Tức, nhưng thế gian này có hàng ngàn hàng vạn người tu luyện, sẽ luôn có những thiên tài ngộ tính nghịch thiên như ngươi, trong thời kỳ tu chân đã có thể tiếp xúc hoặc làm chủ một số sức mạnh mạnh mẽ của trời đất.
Ví dụ như sắc mạnh Pháp Tắc, bởi vì Tán Tiên là cơ thể nguyên thần không có sự ràng buộc của thể xác nên càng gần gũi với tự nhiên hơn hoặc là nói dễ dàng ngộ được sức mạnh của đất trời, bình thường Tán Tiên bậc ba là có thể tiếp xúc với sức mạnh Pháp Tắc, đương nhiên cũng chỉ là số ít, chỉ khi đạt tới tu vi Tán Tiên bâc bốn mới có thể thật sự sử dụng sức mạnh Pháp Tắc.
Bởi vì dựa theo cấp bậc tu vi, Tán Tiên bậc bốn tương đương với Tiên Nhân Sơ Cấp, cho nên sau này ngươi phải cẩn thận với các Tán Tiên bậc bốn.”
Trong lúc hai người đang đối thoại trong đầu, Dương Bách Xuyên cũng không dừng lại, phất tay ngăn cản đại yêu phía sau, nhìn chằm chằm đại ma đầu Vu Minh Tuyền đang từng bước đi về phía mình, động thủ…
“Phá Không Kiếm — Trảm.”
Vẫn là một thanh kiếm.
Nhưng sau khi chém ra còn có thêm sức mạnh của Hắc Liên bên trong, lúc xuất kiếm hắn dựa theo chỉ điểm của nữ tử Hắc Liên, vận dụng sức mạnh nguyên thần, cẩn thận cảm nhận sức mạnh trong trời đất, hay nói cách khác chính là sức mạnh pháp tức, dùng sức mạnh nguyên thần để cảm nhận.
Lần xuất kiếm này quả thực có khác biệt, hắn dùng sức mạnh nguyên thần để cảm nhận, dường như phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới.
Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, nếu sức mạnh do chân nguyên dẫn động ra trước kia chính là linh khí của trời đất, nếu ví nó như một biển sức mạnh thực chất hóa thì hắn đang chiến đấu trong biển linh khí đó bằng cách dùng một cái muôi múc nước.
Còn bây giờ dùng sức mạnh nguyên thần để tìm hiểu Cổ Kiếm Tiên Ý, hắn còn cảm nhận được thêm một biển sức mạnh của các vì sao, tuy là sự tồn tại hư ảo, nhưng đang thật sự tồn tại, hắn có thể tự do bay lượn tùy thích trong biển sao này, hóa thân hòa mình vào biển sao này, biến mình thành kiếm.
Khi xuất kiếm đã dùng sức mạnh của biển sao…
Sức mạnh này quả thực khác hẳn với chân nguyên.
Đây là sức mạnh Pháp Tắc.
Đương nhiên đúng như lời nữ tử Hắc Liên nói, bây giờ hắn chỉ có thể chạm tới ngưỡng cửa của sức mạnh Pháp Tắc, cùng lắm cũng chỉ có thể hóa thành một ngôi sao nhỏ trong biển sao to lớn này.
Có thể tưởng tượng được sao này hắn càng lĩnh ngộ và sử dụng sức mạnh Pháp Tắc nhiều hơn thì thực lực của hắn sẽ càng mạnh mẽ.
Còn đại ma đầu Vu Minh Tuyền lúc này còn tưởng Dương Bách Xuyên chỉ là một tên ngốc, sau khi bị gã đả thương thẹn quá hóa giận không để các đại yêu giúp đỡ mà tiếp tục dùng kiếm chém về phía gã.
Gã cho rằng đây chỉ là sự giãy dụa của Dương Bách Xuyên mà thôi.
Gã giễu cợt nói: “Đúng là một con kiến không biết tự lượng sức, bổn tôn chính là Ma Quân danh tiếng lẫy lừng ở Ma Giới, cho dù bây giờ Ma Hồn bị phân tán, lạc vào Tu Chân Giới, nhưng cũng không phải người mà con kiến như ngươi có thể khiêu chiến, bây giờ… Bổn tôn sẽ khiến ngươi sống không bằng… A… Sao có thể… ngươi… Sao vẫn còn một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy… A…”
Đại ma đầu Vu Minh Tuyền vốn rất tự tin luôn miệng gọi Dương Bách Xuyên là con kiến, không quan tâm đến một kiếm của Dương Bách Xuyên, bởi vì vừa gã trở tay là có thể hóa giải kiếm khí của hắn.
Nhưng vào lúc Vu Minh Tuyền đang không để ý đến kiếm của Dương Bách Xuyên, vẫn luôn cười nhạo hắn, chuẩn bị giơ tay đập nát kiếm của hắn.
Không ngờ vừa mới tiếp xúc gã liền cảm thấy không đúng, bỏi vì sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm nay vượt xa sức mạnh trước đó.
Lúc này muốn tránh cũng không kịp rồi, bàn tay giơ lên trực tiếp bị chặt đứt, gã mới bắt đầu cảm thấy sợ…