Chương 3580 Dừng tay.
Mặc dù biết một kiếm này của mình có thể không có bao nhiêu tác dụng đối với đại ma đầu Vu Minh Tuyền, nhưng Dương Bách Xuyên không có lựa chọn khác, hắn chỉ có thể kiên trì chém ra kiếm này.
Lão già không thể xuất hiện chỉ có thể dựa vào chính hắn, hù dọa thất bại có nghĩa là phải đối đầu chính diện với lão ma đầu.
Thánh chủ U Linh đứng một bên nhìn Vu Minh Tuyền ra tay, trong ánh mắt thoáng hiện tinh quang, tuy rằng con trai ông ta bị đại ma đầu Vu Minh Tuyền đoạt xá, nhưng ông ta không có cách nào khác, bởi vì ông ta đã từng thấy sự cường đại của Vu Minh Tuyền, đó là ma đầu thực sự đến từ Ma giới, vốn không phải là người mà Thánh chủ Tu Chân Giới như ông ta có thể đối kháng.
Cho nên Vu Minh Tuyền đã sớm khuất phục, bây giờ ông chỉ hy vọng ma đầu Vu Minh Tuyền có thể chém chết Dương Bách Xuyên.
Ông ta rất hận Dương Bách Xuyên, thủ lĩnh sát thủ và hai mươi tên cao thủ của Thánh địa U Linh toàn bộ đều chết trong tay Dương Bách Xuyên, lúc này mấy chục vạn đệ tử môn nhân càng là từng nhóm từng nhóm lớn bị đại yêu – thủ hạ của Dương Bách Xuyên tàn sát, Thánh chủ U Linh biết U Linh Chi Đô của ông ta xong đời rồi.
Cho nên ông ta hận chết Dương Bách Xuyên, lúc này ma đầu Vu Minh Tuyền có thể ra tay chém giết Dương Bách Xuyên đối với Thánh chủ U Linh mà nói thực sự vui mừng quá đỗi.
…
Dương Bách Xuyên xuất ra một kiếm, hắn dốc hết toàn lực thi triển ra một kích, kiếm khí màu vàng bổ về phía bàn tay ma khí khổng lồ của ma đầu Vu Minh Tuyền.
“Ầm ầm…”
Sau một tiếng nặng nề, ánh mắt Dương Bách Xuyên co rụt lại, hắn thấy một kích Phá Không Kiếm của mình quả nhiên không thể đánh tan ma chưởng của Vu Minh Tuyền, hơn nữa trong ngay lập tức hắn cảm nhận ma khí vô cùng cường đại đập vào mặt.
Mặc dù nhìn thấy một kiếm của mình bổ vào ma chưởng của Vu Minh Tuyền khiến ma khí ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một luồng ma khí yếu ớt nhanh như tia chớp xâm nhập vào người hắn.
“Rầm… Phụt…”
Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể nặng nề lùi về phía sau bảy tám bước, để lại dấu chân sâu chừng lóng tay trên mặt đất, xung quanh dấu chân tràn đầy khe nứt.
Lực lượng cường đại như thế vượt quá tưởng tượng của Dương Bách Xuyên, hắn không ngờ một kích của đại ma đầu lại cường hãn như vậy.
Bây giờ hắn đường đường là tu vi Đại Thừa đại viên mãn lại thi triển ra kiếm khí của Tiên gia nhưng vẫn không thể phá giải công kích của đối phương, khiến chính mình hộc máu bị thương nặng.
“Phụt!”
Dương Bách Xuyên dùng kiếm Đồ Long trong tay chống sâu vào mặt đất, thoáng cái hắn quỳ xuống bằng một đầu gối, nếu không nhờ kiếm Đồ Long đâm đất giúp hắn ổn định thân thể sợ rằng giờ này hắn sớm đã bị đánh bay ra xa.
“Tướng công…”
“Thánh chủ…”
“Thánh chủ…”
Lúc này đám người Khổng Tước nhìn thấy lớn tiếng kinh hô, giờ khắc này cuộc chiến với mấy chục vạn đệ tử U Linh Chi Đô đã đến kết thúc.
Đám đại yêu nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị thương, từng cái bay vọt tới kinh hô.
Còn Vu Minh Tuyền thì cười điên cuồng, đối mặt với bộ dáng chật vật hộc máu của Dương Bách Xuyên, Vu Minh Tuyền cười như điên như dại nói: “Ha ha… Xem ra vị đại nhân vật nào đó trên người ngươi hôm nay không rảnh nhỉ, như thế bản tôn sẽ cho tiểu tử Dương Bách Xuyên ngươi trở thành ma nô của bản tôn, ha ha…”
“Khụ khụ…”
Dương Bách Xuyên ho khan hộc máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt hắn lạnh xuống, có một hình đoá Hắc Liên giữa hắn dần lóe lên, chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
“Thánh chủ… Giết…”
Đám người Khổng Tước và Khoáng Tùy Phong bay vọt tới, hô giết xông lên, muốn lao đến chỗ Vu Minh Tuyền.
Chỉ là bị Dương Bách Xuyên giơ tay ngăn lại, nói: “Dừng tay.”
“Khụ khụ…”
Dương Bách Xuyên lau vết máu nơi khóe miệng, nói với Khổng Tước và Khoáng Tùy Phong phía sau: “Đều lui hết ra, ta chịu thiệt thòi, chính ta đòi lại… Các ngươi lui ra đằng phía sau.”
Đối mặt với đại ma đầu Vu Minh Tuyền bực này Dương Bách Xuyên biết rõ đám người Khổng Tước và Khoáng Tùy Phong chắc chắn không phải đối thủ của gã, không cần thiết để bọn họ liều mạng, bởi vì lúc này hắn đã có thủ đoạn đối phó Vu Minh Tuyền.
Ngay lúc hắn hộc máu, trong đầu hắn vang lên âm thanh của nữ tử Hắc Liên: “Ngươi không phải là đối thủ của ma đầu, buông nguyên thần của ngươi ra, để ta tới giúp ngươi một tay.”
Lúc này Dương Bách Xuyên mới chợt nhớ tới, trong thức hải của mình có một thần hồn đệ nhất Hắc Liên của Hồng Hoang, chẳng qua Hắc Liên vẫn luôn ở trong thức hải chữa trị thần hồn của nàng ấy, rất ít ra mặt nên dễ dàng bị xem nhẹ.
Giờ phút này, có lẽ là cảm nhận được Dương Bách Xuyên gặp nguy hiểm lớn nên nữ tử Hắc Liên chủ động lên tiếng trong đầu Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghe nàng ấy nói mà lòng chấn động, tinh thần phấn chấn lên, tuy rằng không biết linh hồn Hắc Liên rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng hắn thiết nghĩ người có thể được xưng là Liên Tử đệ nhất Hồng Hoang cũng không phải hạng người đơn giản.
Đối với Dương Bách Xuyên thần hồn cường đại của linh hồn Hắc Liên là một bí ẩn, nàng ấy vẫn luôn ký túc trong thức hải Dương Bách Xuyên, nuôi dưỡng hạt sen đen giống như niết bàn, trước kia quả thật Dương Bách Xuyên không cảm nhận được nàng mạnh cỡ nào, nhưng bây giờ lại cảm nhận được, dường như so với lão đầu tử, nàng ấy cũng không yếu hơn bao nhiêu.