Chương 3579 Phá Không Kiếm.
Rất nhanh trong đầu Dương Bách Xuyên nghĩ ra kế sách ứng đối, ngoài miệng hắn ra vẻ không khách khí chút nào, mạnh miệng hù dọa Vu Minh Tuyền, hắn nhìn ra được lão ma đầu này cũng là kẻ hay nghi ngờ.
Có thể sau lần trước bị lão già làm bị thương một lần, giờ phút này Vu Minh Tuyền đối mặt với Dương Bách Xuyên có chút sợ ném chuột vỡ bình.
Trên thực tế Vu Minh Tuyền quả thật nghĩ như vậy, Vu Minh Tuyền đích thật cũng kiêng kị Dương Bách Xuyên, lần trước khi gã đi ra từ phong ấn Thái Huyền Tông thì phát hiện trên người Dương Bách Xuyên xuất hiện khí tức vô cùng cường đại khác, tuyệt đối không phải là khí tức của tiểu tu sĩ Dương Bách Xuyên.
Bởi vậy Vu Minh Tuyền mới biết có một thần hồn cực kỳ mạnh mẽ tồn tại trên người Dương Bách Xuyên, tồn tại này cường đại đến nỗi khiến hắn đường đường là Đại Ma Quân cũng phải khiếp sợ.
Lần trước Vu Minh Tuyền tự mình cảm nhận thần uy của Dương Bách Xuyên lúc đó khiến gã suýt nữa hồn phi phách tán, nếu không phải gã là Ma Quân Chi Hồn của Ma Giới, cộng thêm có thủ đoạn bảo mệnh thì lần đó chắc chặn đã bị Dương Bách Xuyên hoặc là nói bị sự tồn tại cường đại trên người Dương Bách Xuyên hoàn toàn tiêu diệt.
Vu Minh Tuyền biết rõ sự tồn tại trên người Dương Bách Xuyên, so với Ma Quân Ma Giới là gã còn cường đại hơn rất nhiều.
Mà hiện tại ma hồn của gã chỉ vẻn vẹn là phân thân, tương đương với cấp bậc Chân Ma, giống với tiên nhân sơ cấp trong Tiên Giới, không phải là Ma hồn Ma Quân thực sự.
Hơn nữa, hiện tại vất vả lắm mới tìm được một thân thể phù hợp có thể chứa được ma hồn của gã, cơ thể này chỉ vừa mới ổn định lại nên gã càng không dám tùy tiện mạo hiểm, vì vậy sau khi gã nhìn thấy Dương Bách Xuyên, gã cũng không sốt ruột động thủ, bởi vì gã kiêng kị tồn tại cường đại trên người Dương Bách Xuyên vô cùng.
Suy nghĩ trong lòng Vu Minh Tuyền thực sự giống những gì gã nói, gã khinh thường động thủ với tiểu bối Dương Bách Xuyên sao?
Đương nhiên không phải, chỉ là kiêng kỵ Vân Thiên Tà trên người Dương Bách Xuyên mà thôi, thực ra gã hận không thể dùng một tát đập chết Dương Bách Xuyên.
Về phần Thánh chủ U Linh cầu cứu, đích thật là như gã lúc trước nói, bởi vì Vu Minh Tuyền chiếm cứ cơ thể con trai Thánh chủ U Linh – Minh Hóa.
Là một ma đầu cường đại, Vu Minh Tuyền tuy là ma nhưng cũng có nguyên tắc đối nhân xử thế của mình, gã đoạt xá cơ thể con trai Thánh chủ U Linh, cứu Thánh chủ U Linh một mạng, giống như lời gã nói là trả nhân tình, như vậy giữa gã với Thánh chủ U Linh không nợ nần gì nhau nữa.
Mà lúc này Vu Minh Tuyền chỉ nhìn thấy Dương Bách Xuyên, gã không cảm nhận được tồn tại cường đại xuất hiện trên người hắn, cho nên gã bắt đầu thăm dò, nếu tồn tại cường đại kia không xuất hiện hắn không ngại diệt luôn Dương Bách Xuyên.
Lần trước bị thương nặng gã phải trả một cái giá rất lớn mới củng cố được ma hồn, thậm chí đến bây giờ vẫn có tai họa ngầm tồn tại khiến cho dù hôm nay gã tìm được một thân thể Cực Âm đi nữa thì thực lực gã cũng giảm mạnh.
…
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Vu Minh Tuyền, ngoài miệng hùng hổ nói: “Muốn chết à, vậy ta thành toàn cho ngươi…”
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên lật Kiếm Đồ Long trong tay, làm ra tư thế muốn động thủ.
Điều này làm cho Vu Minh Tuyền căng thẳng, gã sẵn sàng chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Có điều, lão ma đầu cũng là kẻ thành tinh, gã quan sát thấy Dương Bách Xuyên tuy rằng lật kiếm trong tay một chút, nhưng cũng không có động thủ, chỉ là làm dáng nhìn như muốn đánh mà thôi.
Điều này khiến lão ma đầu Vu Minh Tuyền đột nhiên sửng sốt, gã rõ ràng là một nguyên thần, nếu nguyên thần tồn tại trên người người khác cho dù là thân thể đoạt xá, cũng có đủ loại hạn chế, mà nguyên thần không đoạt xá lại càng không thể tùy tiện ra tay.
Cho nên Vu Minh Tuyền lập tức biết, Dương Bách Xuyên chỉ đang cố phô trương thanh thế mà thôi, trong lòng gã nhìn thấu Dương Bách Xuyên, gã bước ra một bước, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Mối thù ngày đó, bản tôn vẫn còn nhớ rõ, hôm nay muốn lĩnh giáo một chút thần thông trên người vị đại nhân đó lần nữa, người có thể khiến bản tôn bị thương, toàn bộ Tu Chân Giới cũng không có mấy người, cũng là không biết vị đạo huynh sau lưng tiểu tử ngươi là người phương nào, nếu không đi ra, vậy bản tôn chỉ có thể mời hắn đi ra…”
Trong lúc Vu Minh Tuyền nói chuyện tay, gã vươn lên, đột nhiên cách không bổ một trảo về phía Dương Bách Xuyên, khẽ cười ha ha và nói: “Si mị truy hồn…”
Sau khi gã nói xong, bàn tay to lớn hắc khí đằng đằng của gã chộp lấy Dương Bách Xuyên…
Mang theo những tiếng hu hu, như tiếng quỷ khóc sói tru, rất kinh khủng.
Mà vào giờ khắc này sắc mặt Dương Bách Xuyên có chút khó coi, hắn ngàn vạn cẩn thận, giả bộ đại khí, giả bộ thâm trầm, làm bộ trên người có tồn tại cường đại, đúng là vẫn không thể giấu diếm qua ánh mắt của lão ma đầu này, bị gã nhìn ra manh mối, lần này gã không biết xấu hổ trực tiếp ra tay với hắn.
Nhìn một ma chưởng khổng lồ to lớn chụp đến chỗ mình, cảm nhận được ma khí ngập trời vô biên, da đầu Dương Bách Xuyên tê dại, giờ phút này hắn không còn cách nào khác chỉ có thể kiên trì chém Vu Minh Tuyền một kiếm.
“Phá Không Kiếm…”