Chương 3568 Thế gian gió đổi mây vần
“Thế gian gió đổi mây vần… Về sau Tiên giới có chân ma đến Tu Chân Giới, sinh linh của hai tộc Nhân, Yêu rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lần ấy các tộc của Yêu giới gần như bị diệt hết…
Các gia tộc mang huyết mạch thần thú tham gia cuộc chiến cũng tổn thương nguyên khí nặng nề… Một cuộc đại chiến khiến Yêu tộc tổn thương tận gốc rễ, gia tộc mang huyết mạch thần thú biết rằng Yêu tộc là gốc rễ của bọn họ, bèn thu Yêu tộc có tham gia cuộc chiến vào Tiểu Yêu Giới, từ đó về sau rất ít xuất sơn.
Nhưng đối với gia tộc mang huyết mạch thần thú mà nói, Nhân tộc và Yêu tộc là nguồn cội, họ không muốn tộc và Yêu tộc chém giết lẫn nhau nên thu nhận Yêu tộc vào Tiểu Yêu Giới, và để lại cách liên lạc cho Tu Chân Giới.
Thế lực liên lạc giữa gia tộc mang huyết mạch thần thú và Tu Chân Giới chính là bốn thánh địa lớn mà ta vừa nói, gồm U Linh Chi Đô, Thông Tiên Cung, Thiên Kiếm Sơn và hoàng triều Hiên Viên.
Một khi Tu Chân Giới có chuyện lớn, gia tộc mang huyết mạch thần thú sẽ ra tay. Thế lực thánh địa là nền móng ổn định Tu Chân Giới, gia tộc mang huyết mạch thần thú sẽ không để cho thánh địa xảy ra chuyện gì, bởi vì cần phải giữ lại thánh địa để trấn thủ Tu Chân Giới, đề phòng Ma tộc làm loạn. Ý ta là nếu thánh chủ muốn động vào U Linh Chi Đô, bức hại bọn họ thì e là sẽ khiến gia tộc mang huyết mạch thần thú xuất sơn.
Gia tộc có huyết mạch cường đại được Tu Chân Giới gọi là gia tộc chiến thần. Bọn họ có rất nhiều quần thể, lấy gia tộc làm truyền thừa. Trong đó Thanh Long, Bạch Hổ, Phượng Hoàng, Huyền Vũ đứng đầu, gọi là bốn gia tộc mang huyết mạch thần thú.
Vì vậy, xin thánh chủ hãy nghĩ lại. Các thánh địa lâu đời đều qua lại với gia tộc mang huyết mạch thần thú. Tất nhiên cũng có lời đồn về bốn gia tộc mang huyết mạch thần thú, rằng hậu đại lưu truyền đến ngày nay huyết mạch càng ngày càng mỏng, rất khó xuất hiện tồn tại cấp bậc thần thú. Dù sao cho tới hiện tại, trong toàn bộ Yêu tộc, ngay cả một số Yêu tộc có thiên phú dị bẩm cũng đã tuyệt tích chứ đừng nói chi đến thần thú thần điểu.
Bốn gia tộc mang huyết mạch thần thú chưa chắc ra tay, nhưng nói không chừng gia tộc có huyết mạch Yêu tộc khác sẽ ra mặt. Tiểu Yêu Giới cũng trong trạng thái khép kín giống đảo Tán Tiên, không quan tâm tới tranh chấp ở Tu Chân Giới, nhưng cũng không nói trước được điều gì. Dù sao U Linh Chi Đô cũng là thánh địa lâu đời, có liên hệ với Tiểu Yêu Giới…”
Sau khi nói xong, Khoáng Tùy Phong nhìn Dương Bách Xuyên, chờ hắn suy xét. Là trưởng lão Vân Môn, ông ta đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi, điều gì nên nói cũng đã nói, nếu thánh chủ Dương Bách Xuyên vẫn muốn đánh U Linh Chi Đô thì ông ta cũng chỉ có thể đi theo chiến đấu.
Dương Bách Xuyên nghe xong thì im lặng. Chuyện Khoáng Tùy Phong nói không phải là không có khả năng, mà hiện tại tuy hắn không gây thù chuốc oán nhiều nhưng toàn là kẻ địch mạnh. Trong mấy thánh địa lớn, U Linh Chi Đô, Thiên Kiếm Sơn, Thần Phù Linh Tông, Bách Luyện Sơn Trang vẫn còn tồn tại, mà theo hắn biết thì những thế lực này đều có quan hệ với đảo Tán Tiên.
Nếu bây giờ lại mọc ra Tiểu Yêu Giới – một quần thể mang huyết mạch thần thú, thì động tới mấy thánh địa lớn không phải là hành vi sáng suốt.
Thế nhưng…
Dương Bách Xuyên nghĩ đến con chồn và em gái Dương San San bị thương, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Sau một hồi lâu, hai mắt Dương Bách Xuyên lóe lên tia sáng. Hắn nhìn Khoáng Tùy Phong rồi lại nhìn những người khác và một đám đại yêu, chậm rãi cất lời: “Các ngươi có nghe thấy những lời Khoáng trưởng lão vừa nói không?”
“Chúng ta nghe thấy…”
Mọi người đồng thanh trả lời.
Dương Bách Xuyên hỏi tiếp: “Vậy… nếu ta đánh U Linh Chi Đô, thậm chí tương lai phải đối mặt với đảo Tán Tiên cường đại và Tiểu Yêu Giới nơi gia tộc mang huyết mạch thần thú trú ngụ, thì các ngươi có dám theo ta chiến đấu không?”
“Thuộc hạ sẵn sàng theo thánh chủ chiến đấu…”
Tất cả đại yêu đều trả lời Dương Bách Xuyên, tiếng hô rung trời, trả lời không chút do dự.
Sau đó, đám tu sĩ Nhân tộc Nguyên Vô Thường, Khoáng Tùy Phong, Mộ Mãn Thiên cũng hùa theo, nhưng không đồng thanh như các đại yêu.
Bởi vì nghe thấy câu trả lời như sấm dậy của các đại yêu, cộng thêm ánh mắt sáng như sao trời của Dương Bách Xuyên, bọn họ chỉ có thể hùa theo, không dám nói chữ “không”.