Chương 3566 Khoáng Tùy Phong thầm nghĩ.
Về phần các tu sĩ Nhân tộc về sau mới gia nhập Vân Môn, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, có một số người mặt nhăn mày nhó.
Ví dụ như đám người Khoáng Tùy Phong. Chín người nhóm Khoáng Tùy Phong khác với chín người Mộ Mãn Thiên, tuy bọn họ không xuất thân từ thánh địa nhưng xuất thân từ tông môn. Mặc dù bọn họ bị nhốt trong Vô Gian Cốc mấy vạn năm, tông môn của nhiều người trong số bọn họ đã trở thành lịch sử từ lâu, hoặc là tông môn vẫn tồn tại nhưng đã mất liên lạc, hơn nữa cả chín người đều đã lập lời thề thiên đạo dưới sự uy hiếp của Dương Bách Xuyên, sau đó theo Dương Bách Xuyên tiến vào Vân Môn Tiên Cảnh.
Nhưng có một số quan điểm đã ăn sâu vào xương cốt, nhất thời không thể thay đổi được.
Ví dụ như trong lòng chín người Khoáng Tùy Phong, thánh địa là thế lực siêu nhiên đứng đầu Tu Chân Giới, không thể chọc vào, nội tình vô cùng thâm hậu. Trong trải nghiệm của bọn họ, có vô số lần bọn họ đã mắt thấy tai nghe thánh địa Tu Chân Giới tiêu diệt các thế lực khác, không một thế lực nào có thể đối kháng với thánh địa.
Điều quan trọng nhất là một người đã sống mấy vạn năm như Khoáng Tùy Phong biết một số tin tức bí mật về thánh địa, ông ta biết muốn tiêu diệt một thánh địa khó cỡ nào.
Vì vậy, Khoáng Tùy Phong cảm thấy Dương Bách Xuyên điên rồi, ông ta cần phải nhắc nhở Dương Bách Xuyên.
“Thánh chủ… phải… phải chăng không được ổn cho lắm?” Khi Dương Bách Xuyên nói muốn san bằng thánh địa Vạn Linh, Khoáng Tùy Phong nhíu mày, do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra.
“Có gì không ổn?” Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi.
Khoáng Tùy Phong thoáng trầm ngâm: “Dù sao U Linh Chi Đô cũng là thánh địa nổi tiếng có truyền thừa lâu đời, chúng ta đến tấn công e là sẽ gây ra đại loạn, xin thánh chủ hãy nghĩ lại.”
Nghe Khoáng Tùy Phong nói vậy, Dương Bách Xuyên tưởng là mấy lão già này sợ phiền phức. Sắc mặt lập tức tối sầm, hắn chậm rãi cất lời: “Ta đã tiêu diệt một thánh địa Vạn Linh, lẽ nào không diệt được một U Linh Chi Đô? Khoáng trưởng lão, nếu ngươi sợ phiền phức thì không đi cũng được, Dương mỗ không ép.”
Thật ra câu này khá nặng lời.
Khoáng Tùy Phong nghe xong cũng cười khổ: “Ta nghĩ thánh chủ đã hiểu lầm ta rồi. Đám người Khoáng mỗ có thể sống sót ra khỏi Vô Gian Cốc là nhờ ơn thánh chủ, mặc dù trước đây chúng ta theo ngươi gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh là do bị thánh chủ ép, nhưng chúng ta đã lập lời thề thiên đạo.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta đã là người của Vân Môn. Cho dù không có các yếu tố khác thì cũng có sự ràng buộc của lời thề thiên đạo, hiện tại chúng ta đã trở thành một phần tử của Vân Môn Tiên Cảnh, điểm xuất phát đều là nghĩ cho nền tảng của tông môn.
Không phải ta sợ, mà là ta biết một số chuyện, không muốn Vân Môn Tiên Cảnh chúng ta bị tổn thất, chứ tuyệt đối không có lòng riêng. Xin thánh chủ minh giám!”
Khoáng Tùy Phong nói rất thản nhiên.
Điều này lại khiến Dương Bách Xuyên hơi mất tự nhiên. Ngẫm lại thấy cũng phải, đám người Khoáng Tùy Phong có ràng buộc của lời thề thiên đạo nên không dám làm trái mệnh lệnh của hắn. Người ta nói là nghĩ cho nền tảng của Vân Môn, mà Dương Bách Xuyên cũng biết là đám người Khoáng Tùy Phong đã sống rất lâu, có lẽ họ biết nhiều nội tình của mấy thánh địa lớn ở Tu Chân Giới hơn hắn.
Hoặc là mấy thánh địa lớn ở Tu Chân Giới còn có chuyện gì đó mà hắn không biết hoặc là không đơn giản.
Dương Bách Xuyên nhìn Khoáng Tùy Phong, biết là ông ta không nói dối. hắn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi Khoáng trưởng lão, tâm trạng ta không tốt nên bị cảm xúc lấn át, hi vọng ngươi không trách. Ngươi hiểu U Linh Chi Đô bao nhiêu, nói ra xem nào?”
Tên họ Dương nào đó biết rõ phải trái, nếu hắn sai thì sẽ lập tức nhận sai.
Đám người Khoáng Tùy Phong nghe hắn nói vậy, trong lòng đã nguôi ngoai hơn nhiều. Một câu xin lỗi của Dương Bách Xuyên chứng minh hắn là người rộng lượng, không phải hạng sĩ diện hão. Nhất là đi theo Dương Bách Xuyên, sau này bọn họ sẽ không bị thiệt thòi vì cái tính sĩ diện.
Có lẽ minh chủ là kiểu người như Dương Bách Xuyên nhỉ?
Khoáng Tùy Phong thầm nghĩ.
Sau đó, nét mặt ông ta cũng dịu lại: “Thuộc hạ cũng có sai.” Khoáng Tùy Phong đã sống rất lâu, tất nhiên cũng biết co biết duỗi, biết nói gì trong trường hợp nào. Ngẫm lại thì thật ra ông ta cũng lỗ mãng, rõ ràng là lúc nãy Dương Bách Xuyên đang nổi giận đùng đùng, vậy mà ông ta lại không kiêng nể gì nói ra trước mặt mọi người, làm ảnh hưởng tới thể diện của Dương Bách Xuyên.
Tuy nhiên ông ta cũng có tính toán của mình, không hề hối hận. Sau khi nói một câu bắc cầu xuống nước, Khoáng Tùy Phong hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Khởi bẩm thánh chủ, về chín thánh địa lớn của Tu Chân Giới, tạm thời không nói đến những cái khác, xét truyền thừa trên năm vạn năm thì có bốn nhà, mà U Linh Chi Đô là một trong số đó.”
Còn lại là Thông Tiên Cung, Thiên Kiếm Sơn, hoàng triều Hiên Viên. Bốn nhà này đều là thánh địa truyền thừa lâu đời. Chắc hẳn thánh chủ cũng biết đảo Tán Tiên, đó là tồn tại siêu nhiên mà cả Tu Chân Giới đều biết đến. Đằng sau mấy thánh địa lớn ở Tu Chân Giới đều có quan hệ với đảo Tán Tiên.
Nhưng đảo Tán Tiên có hạn chế rất lớn, cao thủ tán tiên ở đó chưa chắc có thể ra ngoài. Nhưng còn có một thế lực khác không hề yếu hơn đảo Tán Tiên mà lại không bị hạn chế gì cả, có quan hệ dây mơ rễ má với mấy thánh địa lớn lâu đời. Vì vậy thuộc hạ hi vọng thánh chủ nghĩ lại chuyện đánh U Linh Chi Đô để tránh gây họa cho Vân Môn Tiên Cảnh.”
“Thế lực nào?” Dương Bách Xuyên khựng lại, hơi kinh hãi.