Chương 1069 Bỏ qua cho mấy người?
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1069 Bỏ qua cho mấy người?
Nhưng mà không đợi bọn họ ra tay thì trên đường cái lại có thêm nhiều người đứng đắng mang nhiệt huyết tụ họp.
“Địt mẹ mày! Ông đây đánh chết những tên chó săn của Hán gian này!”
“Thân là con cháu Viêm Hoàng, lương tâm của mấy người bị chó gặm rồi à!”
“Mọi người đừng nói nữa, trực tiếp đánh chết những tên súc sinh này là xong…”
Phần tử chính phái đông hơn phần tử phản diện rất nhiều, rất nhanh những phần tử phản diện đã tan rã.
Một khi có một người dám đứng ra phản đối thì sẽ bị vô số người chính phái hợp tác tấn công.
Thời gian dần trôi qua, không còn có âm thanh phản đối nữa.
“Quân Đế, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi chưa?”
Văn phu nhân tội nghiệp cầu xin tha thứ!
Tô Đại Cẩu sưng mặt sưng mũi còn đang dập đầu, cái phía sau còn dùng sức mạnh hơn trước, chỉ là cái đầu bị dập nát cũng không nghe thấy câu nói tha thứ của Lý Trạch Vũ.
Trước đó Tiêu Mỹ Mỹ tận dụng việc bàn giao công tác để chạy trốn, chỉ tiếc bà ta còn chưa đi tới sân bay đã bị binh sĩ Nam Cương bắt giữ.
Cho nên Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu sớm đã sớm mất suy nghĩ chạy trốn.
“Bỏ qua cho mấy người?”
Lý Trạch Vũ với vẻ mặt ‘Bà đừng nói đùa nữa’, lắc đầu nói: “Đừng nói tới việc tôi không có quyền lực lớn như vậy, cho dù có thì theo suy nghĩ của tôi cũng không có khả năng thả mấy người đi!”
“Hả!”
“Hả?”
Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu sửng sốt.
Lý Trạch Vũ giang tay ra, bất đắc dĩ nói: “Chẳng mấy chốc sẽ có người đến dẫn các người đi, về phần kết cục của các người… Ôi!”
Nói đến đây thì hắn thở dài, tiếc nuối nói: “Nể tình các người đã phối hợp với tôi lần này, chắc hẳn các người sẽ không ăn củ lạc, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi chuyện ngồi tù mục xương.”
“Quân Đế, xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Quân Đế, tôi có thể tặng tất cả tài sản cho cậu, chỉ cần cậu thả tôi đi!”
“Chỉ cần tha cho tôi thì cậu ngươi muốn cái gì tôi sẽ đáp ứng cho cậu…”
Mặt mày của Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu đều xám như tro.
Hơn nửa đời người hai người đều trải qua cuộc sống hơn người khác, nhất định không thể nào chấp nhận được chuyện bản thân trở thành tù nhân.
“Thân là một người bình thường, đúng là tôi thích tiền và cũng thích người đẹp, nhưng mà…”
Lý Trạch Vũ nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào khác.
“Các người vơ vét tiền bẩn từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù tôi có một trăm cái lá gan tôi cũng không dám thả các người…”