Chương 1057 "Không đơn giản như vậy."
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1057 "Không đơn giản như vậy."
Ông ta biết bản thân không phải đối thủ của hoà thượng Nhất Trinh, nhưng lại giao cơ hội trường sinh bất tử’ cho người khác, ông ta cũng thật sự không cam lòng.
“Cha, không cần đấu với người đó nữa.”
Cung Nghê Thường nguyên bảo.
Dường như Cung Vô Địch cũng đã nghĩ thông.
Nếu bây giờ phải đi gặp Diêm Vương, trường sinh bất tử cũng chỉ là trò cười.
Nhưng mà đúng lúc này.
“Rầm!”
Cửa biệt thự bị người đá văng, sau đó một người mặc đồ đen che mặt tiến vào.
Tốc độ rất nhanh, đến hoà thượng Nhất Trinh cũng lắp bắp hoảng sợ!
Người bịt mặt không nói gì, trực tiếp tấn công hoà thượng Nhất Trinh.
Hai bên giao tranh mấy quyền, cả hai đều lùi về sau mấy bước.
Trong mắt người bịt mặt hiện lên sự hoảng sợ, rõ ràng cũng không ngờ hoà thượng trước mặt lại mạnh như vậy.
Mà hoà thượng Nhất Trinh cũng kinh hãi, ông không ngờ thực lực của đối phương và mình lại không phân biệt cao thấp.
“Đi!”
Người mặc đồ đen nói một chữ, giọng có vẻ sứt sẹo.
Cung Vô Địch phản ứng lại, ông ta vội vàng kéo Cung Nghê Thường chạy thoát.
“Chạy đi đâu!”
Hoà thượng Nhất Trinh đuổi theo.
Người bịt mặt nhanh chóng ngăn cản trước mặt ông, để cho hai cha con Cung Vô Địch có thời gian chạy thoát.
“Ầm ầm…”
Hai bên giao đấu mấy chục chiêu.
Người mặc đồ đen thấy hai cha con Cung Vô Địch đã chạy được, hắn ta rõ ràng không có ý đánh tiếp, lập tức nhảy người lên bay vút đi.
Hoà thượng Nhất Trinh cũng không đuổi theo, bởi vì ông biết kỹ năng của đối phương không thua kém gì mình, cho dù đuổi theo cũng không ngăn được.
“Đồ nhi ngoan, vốn vi sư đã hành động thuận lợi, lúc quan trọng lại có một thằng nhóc xuất hiện cứu cha con Cung Vô Địch…”
Cao thủ che mặt bỗng xuất hiện, khiến kế hoạch gần như thuận lợi của hoà thượng Nhất Trinh thất bại trong gang tấc.
Khi Lý Trạch Vũ biết được tin này, phản ứng đầu tiên là lại có cao thủ thế tục ở Quy Khư đi vào thế tục!
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, điều này rất ít khả năng.
Nếu là người của gia tộc Đệ Ngũ, sẽ không quanh co lòng vòng đối nghịch với hắn, mà sẽ trực tiếp báo thù hắn.
Về những thế gia võ đạo khác, bọn họ không hề có liên quan gì đến Cung Vô Địch.
Nghĩ trước nghĩ sau, Lý Trạch Vũ cảm thấy chỉ có một khả năng.
Nhưng hắn hy vọng mình nghĩ sai rồi.
Sau khi Cung Vô Địch đào tẩu, Tô Đại Cẩu cũng không lấy được thứ Lý Trạch Vũ muốn, Văn phu nhân mắng Tô Đại Cẩu máu chảy đầy đầu.
“Ông là tên phế vật, chút việc nhỏ đó mà cũng làm không xong, cần ông có lợi ích gì?”
Tức thì tức, Văn phu nhân cũng biết việc cấp bách thì phải nghĩ cách giải quyết trước.
Dù sao hai vạn đại quân Nam Cương vẫn ở vùng biển đảo Nguyệt Lượng như hổ rình mồi.
Tô Đại Cẩu ngượng ngùng trấn an: “Văn phu nhân, trước mắt Cung Vô Địch không còn ở đảo Nguyệt Lượng, chúng ta chỉ cần nói chuyện này cho Quân Đế, hắn sẽ không chuyện bé xé ra to.”
“Không đơn giản như vậy.”
Tiêu Mỹ Mỹ lắc đầu phủ nhận: “Chuyện đã bùng nổ, cho dù Quân Đế không muốn gây khó xử cho chúng ta, nước Hạ ở Đại Lục cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.”