Chương 1056 Tô Đại Cẩu không dám thở mạnh.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1056 Tô Đại Cẩu không dám thở mạnh.
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bọn họ thật sự lật lọng thì sao?”
Sự lo lắng của Văn phu nhân không phải không có lý.
Bây giờ nước Mỹ và Nhật Bản mặc kệ sự sống chết của bọn họ, bọn họ thật sự không thể đấu lại được nước Hạ ở Đại Lục.
Tô Đại Cẩu đề nghị: “Không bằng như vậy, để nước Hạ Đại Lục hứa hẹn trước toàn bộ thế giới, cam đoan sẽ không điều binh đến chỗ chúng ta nữa?”
Tiêu Mỹ Mỹ trầm giọng nói: “Có thể nhìn ra được thái độ của Quân Đế rất kiên định, muốn hắn tuyên bố trước, chỉ sợ không dễ dài như vậy.”
“Haizz.”
Văn phu nhân mắng Cung Vô Địch máu chó chảy đầy đầu trong lòng.
Nếu không phải tại ông ta, sao bà ta phải đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy?
“Cứ làm theo lời Quân Đế đi.”
Văn phu nhân nhìn Tô Đại Cẩu: “Ông đi bảo Cung Vô Địch giao đồ ra đây, sau đó phái máy bay trực thăng đưa ông ta đi, đưa đi càng xa càng tốt.”
“Tôi rõ rồi.”
Tô Đại Cẩu lập tức đi làm.
Vài phút sau.
Tô Đại Cẩu đi ra khỏi toà nhà, hắn ta lên một chiếc Bentley.
“Lái xe.”
Tài xế không có phản ứng.
Tô Đại Cẩu nhíu mày, hắn ta đang định ngó lên xem tình hình của tài xế, bỗng phát hiện có một gã hòa thượng không biết đã ngồi trên ghế phụ từ khi nào.
“Ông là ai?”
Tô Đại Cẩu sợ run rẩy.
“Răng rắc!”
Hoà thượng Nhất Trinh bóp chặt cổ Tô Đại Cẩu, ông lạnh giọng quát: “Câm miệng, lập tức dẫn vi tăng đi tìm Cung Vô Địch.”
“Ông là… Á…”
Tô Đại Cẩu còn muốn hỏi gì đó, tay hoà thượng Nhất Trinh bỗng dùng lực, hô hấp của người trước lập tức trở nên dồn dập.
“Nếu còn dông dài nữa, vị tăng sẽ tiễn ông đi gặp Phật tổ, nghe chưa?”
“Nghe… Biết rồi…”
Hoà thượng Nhất Sinh vứt tài xế ra phía sau, Tô Đại Cẩu tự mình ngồi vào ghế lái.
Qua hơn mười phút sau, xe Bentley màu đen tiến vào một trang viên tư nhân.
“Đại… Đại sư, Cung đảo chủ ở bên trong.”
Tô Đại Cẩu không dám thở mạnh.
Hoà thượng Nhất Trinh chém ngất Tô Đại Cẩu, sau đó một mình xuống đi vào biệt thự bên trong trang viên.
“Ai đó!”
Điền Bân là người đầu tiên phát hiện có người xâm nhập, nhưng khi anh thấy rõ khuôn mặt của hoà thượng Nhất Trinh, suýt nữa anh bị doạ chết khiếp.
Cung Vô Địch bên trong biệt thự cảm thấy không thích hợp, ông ta lập tức cảnh giác.
Thế nhưng cho dù họ cảnh giác cũng vô lục, cảnh giới Thiên Nhân của hoà thượng Nhất Trinh là thứ bọn họ có thể ngăn cản được?
Chỉ trong mấy giây, ba bốn tên tâm phúc Cung Vô Địch mang đến đều ngã xuống đất.
“Cung Vô Địch, ông còn nhớ vị tăng không?”
Hoà thượng Nhất Trinh nhìn từ trên cao xuống hỏi.
Cung Vô Địch gật đầu: “Nhớ nhớ, ngài là đại sư Nhất Trinh của Thiền Lâm Tự!”
“Nếu đã nhận ra vị tăng, còn không mau giao đồ mà đồ nhi ta muốn ra đây?”
Hoà thượng Nhất Trinh bỗng cất cao giọng.
Cung Vô Địch nắm chặt tay, ông ta do dự.