Chương 1051 Chờ đợi ư?
Một vụ đấu súng nổ ra trên đảo Nguyệt Lượng đã trở thành tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn.
Vào lúc Văn phu nhân định làm to chuyện này, cố gắng khiến các cộng đồng quốc tế lên án nước Hạ lật lọng thì Hoàng Thành nước Hạ đã chủ động mở một cuộc họp báo.
Nếu đảo Nguyệt Lượng dám nổ phát súng đầu tiên thì năm mươi vạn quân lớn của chiến khu Nam Cương sẽ trong tư thế sẵn sàng.
Bất kể thế lực bên ngoài là gì, nếu dám to gan nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ, nước Hạ tuy xa vẫn giết, tuyệt đối không nương tay.
Khi tình thế đang leo thang, diễn biến thế cục càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Giữa sông Thương Lan.
Khi Lý Trạch Vũ hạ lệnh cho đội quân tiên phong xử lý đám binh linh trên đảo Nguyệt Lượng, Văn phu nhân lập tức sai người tập kết hai binh đoàn tới tiếp viện trước.
Cùng lúc đó.
Tô Cẩn Hoa đích thân liên lạc với Lý Trạch Vũ, nhưng lão chỉ nói một câu: “Gây náo loạn đi, làm loạn hết cỡ cho tôi!”
Có Long chủ bảo kê, Lý Trạch Vũ lại càng không biết kiêng nể là gì.
Đảo Nguyệt Lượng cho hai binh đoàn – mỗi binh đoàn khoảng một đến hai ngàn người – ra trận, nhưng chẳng mấy chốc bên phía Nam Cương đã phái quân tiếp viện tới.
Quân hạm, chiến hạm, thậm chí là sáu máy bay chiến đấu J-20 cũng được điều động với hai vạn quân.
Lần này, chỉ huy quân Nam Cương là nhân tình của Lý Trạch Vũ!
Diệp Khinh Nhu!
“Lý Trạch Vũ!”
Sau một thời gian dài xa cách, khi Diệp Khinh Nhu gặp lại Lý Trạch Vũ, nỗi nhớ kìm nén bấy lâu đã bộc phát.
Trước mặt hàng vạn binh lính, nữ chiến thần vốn luôn tỏ ra lạnh lùng trong quân đội nay đã lao vào vòng tay của Lý Trạch Vũ.
“Nhiều người như vậy, cô có thể rụt rè chút được không?”
Trán Lý Trạch Vũ chảy mồ hôi lạnh, không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngượng ngùng.
Diệp Khinh Nhu ôm chặt hắn, quyết không buông: “Tôi còn không sợ, một người đàn ông cao to như cậu sợ cái gì chứ?”
“Nói vậy là không đúng rồi!” Lý Trạch Vũ nói: “Đàn ông thì sao? Đàn ông cũng biết ngượng mà.”
Hai người ôm nhau khoảng hai phút, sau đó Diệp Khinh Nhu mới chịu buông tay với nét mặt không cam lòng, giây tiếp theo cô ấy rút một tờ giấy chứng nhận ra.
“Tổng cục quân sự nhất trí quyết định bổ nhiệm Lý Trạch Vũ trở thành người chỉ huy tối cao của đội quân lớn Nam Chinh.” Diệp Khinh Nhu lại khẽ chớp mắt rồi nói: “Lần trước cậu là đại nguyên soái viện trợ phương Tây, lần này lại thành người chỉ huy tối cao. Lý nguyên soái, cậu thật oai phong.”
“Khụ khụ.”
Lý Trạch Vũ hắng giọng, chào quân Hoàng Thành theo kiểu chào quân đội: “Nếu Long chủ và các vị lãnh đạo đã tín nhiệm tôi, tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng.”
Diệp Khinh Nhu che miệng cười: “Vậy cho hỏi Lý đại nguyên soái, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lý Trạch Vũ đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: “Không cần làm gì cả, chỉ cần chờ đợi.”
Chờ đợi ư?
Diệp Khinh Nhu nói với vẻ khó hiểu: “Đảo Nguyệt Lượng đã cho hai binh đoàn ra quân, vậy mà chúng ta chỉ cần chờ thôi sao?”
Theo góc nhìn của Diệp Khinh Nhu, ít nhất là giờ họ phải xử lý hai đội quân này trước để huỷ hoại cái vẻ oai phong của Văn phu nhân.
Lý Trạch Vũ nhướng mày nói: “Binh lính đảo Nguyệt Lượng cũng là người nước Hạ, người một nhà đánh nhau thì có khác gì trò cười cho thiên hạ không?”
Diệp Khinh Nhu tò mò: “Nhưng nếu chúng ta không đánh thì e là đến cuối cùng sẽ chẳng giải quyết được gì.”
“Yên tâm đi, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Lý Trạch Vũ cười he he, ngoài mặt để lộ biểu cảm khó đoán.
Cùng lúc đó…
Khi Văn phu nhân biết Nam Cương cho hai vạn quân ra trận, thậm chí còn điều động thêm hai mươi máy bay chiến đấu J-20, bà ta sợ chết khiếp.