Chương 1050 Phòng họp yên tĩnh lại trong nháy mắt.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1050 Phòng họp yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Lính bắn tỉa ra tay, mấy tên binh lính trên đảo Nguyệt Lượng phản kháng bất lực.
Tên sĩ quan vừa được cứu lên khỏi biển quá sợ hãi, không ngờ rằng sẽ có quân đội gần đó nên đã lựa chọn đầu hàng ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, chuyện này đã truyền đến tai Văn phu nhân.
Tô Đại Cẩu ở bên cạnh lo lắng nói: “Lần này nước Hạ không tới thật sao?”
“Làm sao tôi biết được!”
Văn phu nhân buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nước Hạ có thể sẽ đến thật, bà ta không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Tô Đại Cẩu hoảng sợ đứng ngồi không yên, hắn ta đề nghị: “Văn phu nhân, tôi đi cho người chuẩn bị một chút, có thể chúng ta sẽ phải đến Nhật Bản hoặc nước Mỹ để tránh cơn sóng gió này.”
Đây là một chiến lược mà họ đã nghĩ đến trước đó, một khi nước Hạ vận dụng vũ lực thì bọn họ sẽ lựa chọn chạy trốn ngay lập tức.
Văn phu nhân vội vàng gật đầu, nói: “Tạm thời không cần chạy, ông đi cho truyền thông trắng trợn tuyên truyền là nước Hạ lật lọng trước, bọn họ muốn vận dụng vũ lực với chúng ta, để nước Mỹ và Nhật Bản bên kia tạo áp lực cho Hoàng Thành trên trường quốc tế!”
“Vâng!”
Tô Đại Cẩu ngầm hiểu.
Cùng lúc đó, Hoàng thành cũng nhận được tin tức này.
Tô Cẩn Hoa và một đám ông lớn khác lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.
“Thằng nhóc nhà họ Lý điên rồi, trong lúc mấu chốt như thế này mà có thể chạy đến đảo Nguyệt Lượng!”
“Bây giờ nói chuyện này không có ý nghĩa gì cả, chắc nước Mỹ và Nhật Bản bên kia sẽ có động tác, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng!”
“Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị khai chiến sao?”
Một số người bàn tán.
Tô Cẩn Hoa đang cau mày, đột nhiên xua tay.
Phòng họp yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Tô Cẩn Hoa thản nhiên nói: “Thật ra tôi cảm thấy đây là một cơ hội.”
Cơ hội?
Mấy người đồng loạt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng đầy sự khó hiểu.
Tô Cẩn Hoa nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Không phải người của chúng ta bắn phát súng đầu tiên, cho nên chúng ta không lật lọng. Nếu bọn họ đã bắn phát súng đầu tiên, vậy thì chúng ta đã có lý do xuất binh rồi, chẳng lẽ đây không phải là cơ hội sao?”
“Thế nhưng là nước Mỹ và Nhật Bản bên kia…”
Một người muốn nói lại thôi.
Ninh Trạch Hoa cười khan nói: “Chỉ cần chúng ta có can đảm vung kiếm thì nước Mỹ và nước Nhật chính là hổ giấy, lần trước chính là một ví dụ rất tốt.”
Trước đó, vì bức bách nước Hạ giao Lý Trạch Vũ ra, nước Mỹ đã phái quân uy hiếp, nhưng cuối cùng đi được nửa đường đã trở về.
Mà nước Nhật Bản càng thích đâm sau lưng hơn so với nước Mỹ!
Ngón tay Tô Cẩn Hoa gõ lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Thằng nhóc Quân Dạ này chính là mấu chốt…”