Chương 1037 Cung đảo chủ cứ tự nhiên.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
- Chương 1037 Cung đảo chủ cứ tự nhiên.
Vừa nói tới đây, hắn đột ngột nâng giọng: “Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương. Vậy mà cô Cung lại không tin tưởng tôi.”
“Lý thiếu hiệp nói đùa.”
Cung Nghê Thường mỉm cười, sửa lời: “Đúng là trước đó ngài Brandy có đưa cho tôi một thứ, nhưng không cất ở chỗ của tôi.”
Đưa?
Lý Trạch Vũ cau mày, hơi bất mãn nói: “Người anh em nói với tôi là cất giữ, chứ không phải đưa!”
“Là ngài ấy đưa cho tôi!”
“Hắn nói là cất giữ!”
“…”
Hai bên không ai chịu đổi lời.
Thấy bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, Cung Vô Địch toát mồ hôi lạnh, vội vàng khuyên nhủ: “Nghê Thường, rốt cuộc Brandy gì đó đã đưa cho con cái gì?”
“Không có gì cả.”
Rõ ràng Cung Nghê Thường không muốn nói tới.
Lý Trạch Vũ cười khẩy: “Là một cây cầm đúng không?”
Nghe thấy vậy, con ngươi của Cung Nghê Thường co rụt lại.
“Người anh em của tôi nói là cất giữ, không phải đưa. Giờ tôi tới đây lấy về thay hắn, mong cô Cung đừng làm tôi phải khó xử.”
Lý Trạch Vũ cười lạnh, khỏi cần nói tới hàm ý uy hiếp bên trong.
Cung Nghê Thường tỏ ra điềm nhiên đáp lại: “Đó là thứ ngài Brandy đưa cho tôi, đương nhiên nếu ngài ấy muốn đã muốn lấy lại thì tôi cũng không thể nói gì được. Tuy nhiên phải tự ngài ấy tới đòi tôi mới được.”
“Tôi đã nói rồi, tôi và Brandy là anh em cắt máu ăn thề, không lẽ cô Cung vẫn chưa tin?”
“Vấn đề không phải tin hay không tin, mà là về nguyên tắc!”
Thái độ của Cung Nghê Thường rất kiên quyết.
Lý Trạch Vũ hơi tức giận, đanh giọng nói: “Cô Cung, hôm nay tôi phải mang thứ kia đi. Nếu cô Cung còn làm khó tôi, vậy thì tôi cũng không để cô Cung thoải mái đâu.”
“Lý thiếu hiệp đừng kích động.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng Cung Vô Địch, sau đó ông ta quay sang khuyên nhủ con gái: “Nghê Thường, chỉ là một cây cầm thôi mà, con giao nó cho Lý thiếu hiệp đi.”
Không nói tới việc Lý Trạch Vũ là ân nhân cứu mạng của ông ta thì ít nhất cũng từng thấy thực lực của người này rồi. Vì thế trừ khi gặp tình huống bất đắc dĩ, nếu không ông ta không hề muốn lật mặt với Lý Trạch Vũ.
“Cha…”
Cung Nghê Thường muốn nói lại thôi, sau khi im lặng một lúc, cô ấy lại nói với Lý Trạch Vũ: “Lý thiếu hiệp, nếu anh nói ngài Brandy bảo anh tới lấy thứ đó thì liệu có thể chờ tôi liên lạc xác nhận với ngài Brandy đã hay không?”
“Được thôi, cô cứ việc liên lạc với hắn.”
Tuy nói như vậy, nhưng lúc này Lý Trạch Vũ đang cười như điên trong đầu.
Dù sao Brandy cũng bị hắn làm thịt từ lâu, người chết không có đối chứng, hắn nói thế nào chẳng được.
“Cha, cha ra ngoài với con một lát.”
Cung Nghê Thường nói.
Cung Vô Địch đứng dậy gật đầu với Lý Trạch Vũ: “Lý thiếu hiệp, cậu chờ thêm một lát nhé, chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
“Cung đảo chủ cứ tự nhiên.”
Lý Trạch Vũ không để tâm đáp lại.
Dù sao hôm nay tới đây hắn đã quyết tâm phải lấy được Cốt Cầm, nếu bên họ dám không giao ra thì đừng trách hắn trở mặt không nhận người…