Chương 869 Châm một điếu thuốc.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
- Chương 869 Châm một điếu thuốc.
Sự xuất hiện bất ngờ của Angela đối với Lý Trạch Vũ mà nói không phải niềm vui bất ngờ, mà là một sự khiếp sợ cực lớn.
Dù sao trong phòng hắn giờ phút này đang ướt át bóng bẩy.
“Sao em tới đây?” Lý Trạch Vũ cố gắng để giọng điệu của mình thản nhiên một tí.
Angela thay đổi dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa, cười hì hì nói: “Lúc trời tối em lập tức ra ngoài tìm anh, trùng hợp nửa đường nhìn thấy xe của anh, có điều xe của anh nhanh quá, em tạm thời không đuổi kịp.”
Nói xong muốn đi vào phòng.
Có điều Lý Trạch Vũ đứng ở giữa khung cửa, cũng không có ý muốn để cô ấy đi vào.
Angela nhíu mày hỏi: “Anh không định mời em vào?”
“Không phải.” Lý Trạch Vũ gãi đầu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “Em có thể giúp anh một chuyện không?”
“Giúp? Giúp gì?” Vẻ mặt Angela vô cùng hoài nghi.
Lý Trạch Vũ cúi đầu nói nhỏ bên tai cô ấy: “Em đi mua mấy thứ phòng tránh trước.”
“A!” Angela giật mình, ngay sau đó trên mặt đỏ ửng, nó lan trực tiếp đến bên tai.
Lý Trạch Vũ mặt không đỏ, tim không đập nói: “Vừa nãy anh chuẩn bị đi tắm, sau đó nói cho em vị trí khách sạn, không ngờ em lại bỗng nhiên xuất hiện.”
“Anh… Lẽ nào anh chuẩn bị tâm lý nhanh như vậy?” Vẻ mặt Angela đầy kích động.
Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Anh là Quân Đế đó, thời gian một ngày đủ để chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, em nhanh đi mua đi… Anh sắp không chờ nổi rồi.”
Nghe vậy, Angela không nghi ngờ gì, lúc này gật đầu nói: “Được, em lập tức đi ngay, anh… anh chờ em.”
Nói xong cũng không quay đầu mà chạy đi.
“Bên ngoài là ai vậy?” Lý Trạch Vũ còn chưa kịp thở phào thì phía sau đã truyền tới tiếng của Diệp Khuynh Thành.
Nói thì chậm, vậy mà nhanh.
“Bang!”
Lý Đại đương gia tuột tay khép cửa lại, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có ai, nhân viên công tác khách sạn nói phòng này của chúng ta sẽ rỉ nước, hỏi anh có muốn thay phòng không.”
Nói xong hắn cố ý thở dài nói: “Đúng là mất hứng, đi thôi, anh đưa em đi đổi khách sạn khác.”
“Không phải người ta nói có thể thay phòng khác cho chúng ta à, không cầ thiết đổi khách sạn nhỉ.” Diệp Khuynh Thành không muốn quá phiền phức.
“Nhất định phải đổi, khách sạn này làm mất hứng anh, anh cũng không muốn kiếm tiền cho anh ta, hơn nữa… lát nữa anh sẽ khiếu nại bọn họ.”
Trong lúc nói chuyện hắn nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, đồng thời xách hành lý của Diệp Khuynh Thành lên, không đợi cô đồng ý đã dắt người ta rời khỏi phòng.
Hai người nhanh chóng xuống bãi đậu xe dưới đất, Lý Trạch Vũ nhanh chóng khởi động xe.
Châm một điếu thuốc.
Hí hà…
Khói mù lượn lờ, Diệp Khuynh Thành cũng không chú ý tới ngón tay Lý Đại đương gia đang khẽ run.
“Chân trời mênh mông là tình yêu của anh…” Chuông điện thoại êm tai vang lên.
Lý Trạch Vũ không cần đoán cũng biết ai gọi tới, thuận tay nhấn nút mở khóa.
“Vũ, anh đâu rồi?” Giọng nói Angela truyền đến.
Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Ây da xin lỗi, bỗng nhiên anh có chút chuyện khẩn cấp phải xử lý, đợi xử lý xong anh lại tới tìm em.”
“À được.” Nghe được tiếng mất mát của Angela ở đầu bên kia điện thoại.
Hắn cúp máy điện thoại.