Chương 867 Diệp Khuynh Thành một cách lịch thiệp.
- Trang Chủ
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Lý Trạch Vũ (Truyện Full)
- Chương 867 Diệp Khuynh Thành một cách lịch thiệp.
Khoảng nửa tiếng sau, lúc Bruce tới thì tinh thần sáng láng, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan đi.
Qua thêm mười mấy phút nữa, ba cụ già gầy trơ xương gần như sóng vai đi ra.
Bruce tự mình mời ba người lên xe.
Một đoàn người đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng…
Cùng lúc đó.
Sau khi toàn bộ người tham gia “kế hoạch Diệt Quân” bị giết chết, tin tức này nhanh chóng lan truyền trên web đen.
Danh tiếng Quân Đế nhất thời được chú ý.
Một tín hiệu lặng lẽ truyền khắp thế giới ngầm, ai dám đối nghịch với Quân Đế anh, kết quả chỉ có một con đường chết.
Long Đế, U Linh Đại Đế, Huyết quả phụ, Dick, Baru và vua dị năng Carlo, những người này chính là vết xe đổ.
Lúc Lý Trạch Vũ chuẩn bị mang nhóm Nam Cung Thạc rời khỏi thành phố Las Vegas thì nhận được cuộc gọi đến từ nước Hạ.
Diệp Khuynh Thành xuất cảnh, đích đến chính là thành phố New York.
Lúc trước khoa học kỹ thuật Vân Dương để tạo áp lực cho nước Mỹ mà cắt đứt hợp tác với tất cả xí nghiệp phương Tây.
Tập đoàn Long Thịnh tiếp nhận nhiệm vụ khai thác thị trường phương Tây, vì vậy Diệp Khuynh Thành tự mình tới đây chủ trì đại cục.
Lên chuyến bay.
Tâm trạng Diệp Khuynh Thành dường như không tệ lắm, từ lúc lên máy bay khóe miệng đã bắt đầu nở nụ cười nhạt.
Trợ lý Tiêu Mai trêu chọc: “Tổng giám đốc, có phải chị đang nghĩ lới lát nữa có thể gặp được cậu Lý cho nên mới hưng phấn không ngủ được không?”
“Đừng nói nhảm.” Mặt Diệp Khuynh Thành đỏ ửng.
Tiêu Mai phì cười: “Tôi nào có nói bậy.”
“Hai vị, có thể nói nhỏ tí không?” Tiêu Mai còn chưa nói xong thì một giọng nói tức giận đã ngắt lời cô ta.
Diệp Khuynh Thành nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy người nói chuyện chính là một ông lão tóc dài bạc phơi, mặc áo dài cổ.
Dáng vẻ hóa trang này xuất hiện ở hiện đại thật sự hơi kinh diễm.
Ngoài ra, mặc dù trông cụ già này bình thường không có gì lạ, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể phát hiện trên người ông ta có một khí chất đặc biệt của người bề trên.
“Cụ ông, xin lỗi, chúng tôi sẽ chú ý chút.”
Diệp Khuynh Thành áy náy nói.
Ông cụ nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói gì nữa.
Sau mười mấy tiếng, bầu trời hoàn toàn tối sầm, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế thành phố New York.
Dưới sự chen chúc của một đám vệ sĩ và trợ lý, Diệp Khuynh Thành rời khỏi sân bay từ lối đi VIP.
Một chiếc Bugatti phong cách vững vàng dừng trước mặt đoàn người.
Cửa sở xe kéo xuống, Lý Trạch Vũ đeo kính râm cười nhạt nói: “Người đẹp, có hứng thú hóng gió cùng tôi tí không?”
“Không thành vấn đề.” Diệp Khuynh Thành đồng ý ngay lập tức.
“OK!” Lý Trạch Vũ xuống xe, mở cửa xe dùm Diệp Khuynh Thành một cách lịch thiệp.
Nhưng mà đúng lúc này, phản ứng bản năng của thân thể khiến hắn ngửi được một mùi nguy hiểm.
“Đúng là đi mòn sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn tí công phu nào.” Một giọng nói rét lạnh vang lên.
Diệp Khuynh Thành nhìn lại theo tiếng nói, phát hiện người nói chuyện chính là ông cụ lúc trước trên máy bay trách móc cô đừng nói chuyện lớn tiếng.
Rất rõ ràng, cô đã phát hiện được sự thù địch nồng đậm trên người ông cụ.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày: “Cụ ông, vừa nãy tôi đã xin lỗi ngài rồi, lẽ nào ngài còn chưa nguôi giận?”
Ông cụ không thèm nhìn cô, ánh mắt khóa chặt Lý Trạch Vũ.