Chương 60: 10 người tử vong
“Người gặp nạn đang ở đâu? Có ai tử vong không?”
Cảnh sát nhìn anh, vừa nhìn liền biết là người nhà người gặp nạn nghe tin chạy tới. Anh ta giọng điệu xót xa, chỉ hướng mấy chiếc xe cấp cứu nói với Sở Bách Nhiên.
“Có 10 người tử vong, còn lại đều bị thương nặng. Đều được đưa lại chiếc xe cấp cứu đó. Anh lại đó…” Còn chưa dứt lời Sở Bách Nhiên đã vụt đi. 10 người tử vong… 10 người…Không sao cả, chắc chắn không có Diệp Châu Anh…
Anh lao vào từng xe cấp cứu tìm kiếm bóng hình quen thuộc, rốt cuộc cũng tìm thấy cô đang nằm trên một chiếc xe cứu thương. Cô nằm im trên cáng cứu thương, trên người toàn bộ đều là một màu đỏ, đầu cô cũng bê bết vết máu. Mắt nhắm chặt, gương mặt trắng bệch như… như là…không còn sự sống nữa.
Anh liền muốn nhào vào thì một nhân viên y tế cản anh lại.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Sở Bách Nhiên cố cất giọng nói từ cái cổ họng đã đắng nghét của mình, trầm đục trả lời.
“Tôi là chồng cô ấy, cho tôi vào.”
“Được, nhưng anh bình tĩnh. Ngồi sang một bên. Nhân viên y tế đang cấp cứu.”
Nhân viên y tế nhường chỗ cho anh vào. Sở Bách Nhiên bước vào xe, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Diệp Châu Anh. Anh muốn mở miệng hỏi rằng Diệp Châu Anh hiện tại như thế nào rồi, lại không dám hỏi. Sợ sẽ nghe được câu trả lời khiến mình không sống nổi nữa. Nhìn nhân viên y tế đang cấp cứu cho cô, trái tim Sở Bách Nhiên lạnh đến nỗi không còn cảm nhận được đau đớn nữa, anh hít thở khó nhọc, siết chặt lấy bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, run rẩy nói với cô.
“Châu Anh…anh tới rồi đây. Em phải cố lên, đừng bỏ lại anh.”
Rồi anh quay sang gầm lên nhân viên y tế.
“Vì sao còn chưa cho xe chạy nữa? Mau chở cô ấy đến bệnh viện đi chứ.”
“Anh bình tĩnh, cảnh sát đang mở đường. Do có tai nạn nên hiện tại đường bị tắt, vẫn chưa xuống núi được.”
Sở Bách Nhiên nghe giải thích xong, anh gục lên tay cô, nước mắt bắt đầu trào ra.
Được một lúc sau, Sở Tu Kiệt chạy tới thấy cảnh tượng này. Lập tức nhào vào trong xe. Nhân viên y tế lại ra cản.
“Anh lại là ai nữa đây?”
Sở Bách Nhiên quay ra nhìn.
“Nó là em tôi, cho nó vào đi.”
Nhân viên y tế thở dài, né đường cho Sở Tu Kiệt đi vào.
Sở Tu Kiệt vừa vào nhân viên y tế đã đóng cửa lại.
“Lập tức cho xe chạy, đường mở thông rồi.”
Nhân viên y tế quát lên với tài xế lái xe, chiếc xe cấp cứu lập tức khởi động chạy tới bệnh viện.
Sở Tu Kiệt cũng đầu bù tóc rối mà tức tốc chạy tới đây, trên đường đi anh chỉ ước chiếc xe gặp nạn không phải là của Diệp Châu Anh. Nhưng anh đã gọi điện cho bên phía bệnh viện, xác thực đó đúng là xe của bệnh viện. Mọi người cũng đang rối loạn cả lên. Sở Tu Kiệt sau khi nghe xong, liền liên lạc với Diệp Châu Anh nhưng không được. Lại gọi cho Sở Bách Nhiên thì anh không trả lời. Tới nơi, thấy Diệp Châu Anh nằm trong xe cấp cứu, Sở Tu Kiệt cảm thấy mình muốn khuỵu ngay lập tức.
Ngồi trên xe cấp cứu, Sở Tu Kiệt đưa mắt nhìn sang Sở Bách Nhiên đang đau khổ nắm tay Diệp Châu Anh, thấy giọt nước mắt của anh luồn qua kẽ tay nhiễu xuống sàn xe. Sở Tu Kiệt nắm chặt lấy gấu áo của mình. Chưa bao giờ anh thấy một Sở Bách Nhiên cao cao tại thượng, lúc nào cũng kiêu ngạo tự tin mà giờ lại thảm hại tới vậy. Anh lại bật cười, mình cũng chả khá khẩm hơn bao nhiêu. Tới nhìn Diệp Châu Anh mà Sở Tu Kiệt cũng không dám nhìn lấy một cái. Anh đưa hai tay lên che mặt mình, nước mắt cũng bắt đầu rỉ ra.
– ———-
Sau khi đến bệnh viện, Diệp Châu Anh được đưa vào phòng cấp cứu. Sau 16 tiếng, cuối cùng cô cũng được đẩy ra. Lúc này, ngoài Sở Bách Nhiên và Sở Tu Kiệt, còn có Từ Giai Ý khóc sưng mắt đến cùng Lý Húc.
Vừa thấy bác sĩ đi ra, Sở Bách Nhiên đã đứng phắt dậy chộp lấy vai bác sĩ.
“Rốt cuộc cô ấy có sao không?”
Bác sĩ thở hắt ra một cái, gạt bàn tay Sở Bách Nhiên ra, vỗ vỗ lên vai anh.
“Bình tĩnh, cô gái kia hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi. Cô ấy bị gãy xương sườn, xương đùi và cánh tay. Đầu bị va đập mạnh, nứt hộp sọ. Có lẽ trong vài ngày tới cô ấy vẫn chưa thể tỉnh lại được, nhưng đã qua được cơn nguy hiểm.” Nói rồi bác sĩ mệt mỏi lách người đi.