Chương 29: Không Đủ Trình
Thấy một ghế băng gỗ cô ngồi xuống,nó khá lạnh lẽo.
Dựa đầu vào thành ghế Lương Hạ Khuê nhắm mắt,bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
(Có thể mọi người chưa biết chứ Lương Hạ Khuê là người rất thích ngủ,nhưng nhiều khi hoàn cảnh không cho phép nên cô phải gác lại mong muốn của mình.)
Trong đầu Lương Hạ Khuê lúc đó không có ý định cảnh giác,vì cô nghĩ xung quanh nhà Dạ Quân Vương có an ninh chặt chẽ nên sẽ không có tên nào dám phá hỏng giấc ngủ của cô.
Nhưng cô đã nghĩ rất sai vì trộm cắp gần đây chúng nó có rất nhiều mánh khóe để đột nhập.
Đáng sợ hơn nữa nếu chúng nó được một người bí ẩn cử đến biệt thự của Dạ Quân Vương thì chắc chắn sẽ có mục đích bất chính.
Đôi mắt cô vẫn còn lim dim thì một cơn gió mạnh ào tới.Cứ như sẽ có một chuyện không lành xảy ra.
Mở to mắt ra,Lương Hạ Khuê quay đầu về phía đằng sau thì một tên thanh niên cầm gậy bóng cháy định đập vào đầu cô.
Nhưng hắn nghĩ thiên kim tiểu thư Lương gia là ai chứ?
Khi còn đúng 1 giây nữa gậy sẽ đập trúng đầu Lương Hạ Khuê thì cô kịp thời né tránh.Nhân cơ hội hắn còn chút hoang mang cô nắm đầu gậy rồi nhanh trí kéo về phía mình.
Đôi chân thon dài của cô nhảy vút lên ghế ngồi và đạp mạnh vào đầu thanh niên vừa có ý đồ xấu với mình.
Chân chạm đất,Lương Hạ Khuê nhanh chóng đứng lên,phủi tay rồi tiến gần chàng trai đó.
– Ngươi là ai mà dám vén mảng tới biệt thự của Dạ Tổng?
Cô trừng mắt,khoanh tay trước ngực.
– Dạ..Dạ thiếu phu,phu nhân tha mạng..Tôi..Chỉ,chỉ làm theo lệnh..Hức..hức..
Hắn khóc sướt mướt,hai cánh tay che chắn thành dấu X trước đầu rồi cúi mặt xuống.
Mũi của hắn bắt đầu chảy ra một dòng máu đỏ tươi,nguyên nhân là từ cú đá của Lương Hạ Khuê lúc nãy.
– Lệnh của ai?
Lương Hạ Khuê gằn giọng.
– ..hức..hức..
Đây mà là thanh niên á?Có mà là đứa trẻ mít ướt í,nếu là một người chuyên nghiệp ai lại khóc nhè như thế này?Người cử hắn đi có vấn đề sao?
May mắn rằng lúc nãy khi chạy ra ngoài cô cầm theo điện thoại nên có thể gọi được cho Dạ Quân Vương,chứ không nếu cô chạy về báo với anh thì người này lại nhân cơ hội té đi mất.
Vừa nắm cổ áo hắn ta cô vừa cầm điện thoại gọi cho anh.
…
Brừ brừ
Dạ Quân Vương đang gõ phím máy tính thì liếc mắt sang điện thoại đang rung chuông.
Là số máy của vợ anh gọi tới.
Cô gái này quả thật rảnh rỗi,không biết có chuyện gì không đây.
– Alo?
“Dạ Quân Vương,có người xâm nhập vào gần căn biệt thự của anh,còn định đánh ngất em,anh ra xem đi.”
– ? Được.
Anh nheo mắt khó hiểu nhưng vẫn tắt máy tính đi rồi cầm điện thoại,đi một mạch ra khỏi căn biệt thự.
Đến nơi Lương Hạ Khuê nói,anh nhìn thấy cô đang nắm cổ áo của một chàng thanh niên.Máu mũi làm nhem nhuốc trên khuôn mặt cậu ta,nhìn còn non nớt mà sao đã đi làm mấy cái chuyện không đâu với đâu rồi?
– A,anh tới rồi.
Lương Hạ Khuê vẫy vẫy cái tay,lúc nãy còn hờn dỗi với anh mà giờ vui vẻ thân thiện như không có chuyện gì.
– Cậu là ai?
Dạ Quân Vương đến trước cậu ta,đút tay vào túi quần rồi nhìn xuống.
– Tôi..Tôi là người làm theo lệnh,hoàn toàn không biết cái gì cả.
– Lệnh của ai?
Cánh tay của cô vung lên nhằm dọa sợ người phía đối diện.
– Kh-Không biết….
Chàng trai đó khóc ướt cả một mảng áo,vừa nói lại vừa nấc lên liên hồi,cô và Dạ Quân Vương đáng sợ đến thế sao?
– Ai thuê lại không biết,cậu trêu đùa chúng tôi?
Giọng nói như tảng băng trôi của Dạ Quân Vương làm cậu ta lạnh cả sống lưng.
Được Dạ Tổng và Dạ thiếu phu nhân trực tiếp gặp mặt như thế này,quả là vinh dự lớn nhất trong đời của cậu ta.Đúng là biết cảm động,nhưng sự cảm động này khiến cô cảm lạnh.
– Dạ tổng,Dạ thiếu phu nhân,tôi tới rồi nè~!
Chạy tới không ai khác chính là Trắc Luân,cậu nghe Lưu quản gia nói có người đột nhập vào gần nhà của Dạ Quân Vương mục đích là ám sát Lương Hạ Khuê thì liền chạy tới.May là cậu trong quán cà phê gần đây nên mới tới đây nhanh được.
– Trợ lí Trắc?
– A,phu nhân,trong công việc mới gọi tôi là trợ lí,bình thường cứ coi là bạn bè đi.Gọi cậu Trắc cũng được.
– Ừ..Ừm..
Lương Hạ Khuê khẽ gật.
– Dạ thiếu,tôi điều tra xong người này luôn rồi ạ,đây là người mà cô hầu Lynis trước kia phái đến.Chắc tại cô ta cử đúng người mới vào nghề nên mới như vậy.
Cậu liếc mắt về phía người đang run rẩy sợ hãi,nước mắt thi nhau tuôn trào.
– Cô hầu Lynis?