Chương 13
Cốc cốc cốc…
– Lương Hạ Khuê,ra đây nói chuyện với tôi.Ở trong đấy lâu sẽ bị cảm.
Không có tiếng nói,anh thấy chút lắng lo.Cô gái này đang trêu đùa mình sao?
– Khuê Khuê,em mở đi,tôi phá cửa đấy.
…
*Rầm!*
Anh đạp mạnh vào cửa,cánh cửa lập tức đổ ra vì không chắc chắn.Anh vội vàng chạy vào.
– Cái..!!!
Anh đến chịu cô mất thôi.Dỗi anh gì mà khóa cửa phòng vệ sinh.Rồi chờ lâu quá xong ngồi dựa vào toilet mà ngủ.
Tiếng róc rách kia là cô xả nước để đấy,chắc là muốn đốt tiền mà.Ắt là anh phải trả phí tiền nước cho cái nhà này thôi.
– Tham ngủ thật đấy..
Anh thì nhếch môi cười thì thầm nói.
Mọi người nghe thấy tiếng động lớn cũng chạy vào xem thử.Thấy cánh cửa bị đổ và trên tay Dạ Quân Vương không ai khác là Lương Hạ Khuê đang nằm ngủ ngáy khò khò liền hiểu chuyện.
– Hai đứa nghỉ ngơi đi,tối nay chúng ta sẽ về nước.
– Tối nay ạ?
Dạ Quân Vương chút ngạc nhiên.
– Không thì ngày mai,chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Ông Lương nhắc.
– Mà nhân tiện bảo người sửa cửa đi,sức lực như này tôi cũng chấp nhận làm con rể đấy.Nhưng tuyệt đối dùng bạo lực để hại con gái tôi,tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Anh cúi đầu cười mỉm
Nói xong ông và mọi người rời đi.Anh thì bế cô vào căn phòng gần nhất.Căn phòng đơn giản mà cũng đầy đủ tiện nghi,diện tích khá rộng rãi,đủ cho 2 người rồi.
Dạ Quân Vương đặt Lương Hạ Khuê xuống giường rồi anh cũng nằm xuống theo.Mấy hôm nay cứ phải đi qua đi lại,mệt hơn cả làm công ty nữa.
Buông bỏ dòng suy nghĩ anh cũng chợp mắt ngủ.Căn phòng chìm trong không gian yên tĩnh,chỉ bên ngoài vẫn có tiếng chim hót và tiếng xe cộ qua lại.
…
Bốn ông bà và đoàn ekip cũng đi nghỉ ngơi vì nay làm việc khá mệt mỏi rồi.
…
Tại nơi của Hàn Oản Vân
– Hừ,anh dám chơi tôi rồi vứt đi chả khác gì món đồ!
Hàn Oản Vân ngồi vắt chéo chân,gằn giọng.Hiện tại cô trong một quán ăn nhỏ gần đó,mắt hướng về căn nhà cổ kính mà có người vừa đá cô từ đó ra.
– Hàn đại tiểu thư,níu kéo hắn ta mãi cũng như không,em về với anh đi~
Giọng nói này là của Lập Thanh,anh là người hướng ngoại và cũng đang rất theo đuổi Hàn Oản Vân.Hai người học chung thời cấp 3,anh biết bao lần tỏ tình nhưng luôn không thành công mà bị ném lại một khuôn mặt vô cảm của cô gái đối diện.
– Vân Vân,em làm vậy anh khó xử lắm ó.
Anh xị mặt.
– Kệ cậu.
Hàn Oản Vân dõng dạc.
– Huhuhuhu Vân Vân không thương anh…
– Tôi cho cậu gọi tôi là Vân Vân à? Mới cả cậu cùng tuổi với tôi,đừng có mà anh em.
– V..Vậy thôi😢
– Mà Oản Vân đây không thành công sao~?
– Biết rồi còn hỏi,có vấn đề à??
– Tôi xin lỗi,cậu lúc nào cũng to tiếng
Lập Thanh xị mặt x2
Ngồi đây nghe cái người trước mặt nói toàn những lời vô nghĩa,cô cầm túi xách rời đi.
– Ơ này Vân Vâ..À lộn Oản Vân,đợi tôi!!!
Hàn Oản Vân đi xuống trước cửa quán liền lấy điện thoại gọi cho một số nào đó.
– Điều tra Lương Hạ Khuê,nếu tốt tối nay sẽ có thưởng.
– Vân Vân em vẫn vậy nhỉ?
Đầu dây bên kia khúc khích trả lời.
– Đừng nhiều lời.
Hàn Oản Vân cúp máy,hơi nhăn mặt.
Vừa lúc đó Lập Thanh cũng chạy ra chỗ Hàn Oản Vân.
– Oản Vân,cậu nên buông bỏ Dạ thiếu đi.Dù sao hắn cũng sắp có vợ..
– Học với nhau lâu mà cậu không biết tính tôi?
– Nhưng…
– Cậu về nước đi,ở đây làm gì,vướng tôi.
– Cậu sẽ bị….-
– Bị?
– Không sao,tôi sẽ về.
Lập Thành buồn bã rời đi,mất 5h đến Trung Quốc chỉ muốn dành được một cái quan tâm của Hàn Oản Vân mà cuối cùng bị cô cho ăn một quả bơ cỡ “Titan” luôn
…
Ở Dạ Quân Vương và Lương Hạ Khuê
– Ayda~ Mình thiếp đi lúc nào vậy?
Lương Hạ Khuê ngồi dậy,đập mấy cái vào đầu mình để nhớ.
– A!
Cô nhớ lúc đang tức giận với Dạ Quân Vương thì chạy vào phòng vệ sinh,mở vòi nước bồn rửa tay rồi ngồi lên toilet.Khi đó..Hình như cô buồn ngủ quá xong ngủ.
– V-Vậy ai đưa mình vào trong đây ta?
– Là tôi
Dạ Quân Vương tỉnh được một lúc thấy Lương Hạ Khuê ngồi dậy ngẫm nghĩ gì đó liền thấy buồn cười.
– HẢ!!
Cô giật bắn mình lập tức rời khỏi giường.Trời ơi!! Hóa ra nãy giờ cạnh cô là một người đàn ông mà cô không hề hay biết!!
– Dậy chuẩn bị ăn tối.Lát nữa sẽ có một sự kiện tiệc tùng gần đây,nếu em muốn đi cứ mặc quần áo vào rồi chúng ta đi.Chẳng phải cũng cần chút Album cho mấy buổi ra nước ngoài như thế này sao?
Anh đeo dép rời khỏi giường rồi mặc quần áo.
– Um,chắc cũng được,đi cho đỡ chán.
Cô hoàn hồn trở lại,đồng ý lời mời của anh.
..
Một lúc sau khi cả hai ăn xong bữa tối.
– Ba mẹ,con xin phép cùng Dạ tổng đây đi chơi một buổi.
– Được,hai đứa thoải mái
Bà Lương nhìn Khuê và Vương nói.
– Vâng ạ
Cô cùng anh quay đầu đi thay quần áo.
Một Lúc Sau..
– Không sành điệu đúng là không phải Thiên kim Lương gia,Hạ Khuê nhỉ?
– Ồ,anh nói quá rồi,chả tiểu thư nào lại ăn mặc giản dị.
– Mà Dạ tổng đây phối đồ cũng ổn mà.
– Tất nhiên ổn rồi!
– Xí..
Nói xong cô nắm cổ tay anh,vừa chạy vừa kéo anh ra khỏi nhà.
– Đi thôi!!
Cô nhảy cẫng lên vì vui sướng,làm việc mệt mỏi rồi phải xả stress thôi!!!