Chương 8 Không hề khó chút nào!”
Chẳng bao lâu sau, có trưởng lão trong tông môn chạy tới chỗ này, nhưng lại không thấy bóng người nào.
Lục Trường Sinh lặng lẽ quan sát từ xa, đi đến nơi này rồi thì không cần ai nói nữa, người của Ninh gia sẽ tự động nói cho ông ta biết.
Quả nhiên, ngay khi mấy người này vừa đến nơi, người của Ninh gia đã vội vàng kể lại mọi chuyện vừa rồi cho bọn họ nghe.
Trưởng lão Thương Vân gật đầu, nhún người về phía ngoài thành.
Nhìn thấy những người kia đuổi theo, Lục Trường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, loại chuyện này thật sự rất kích thích, đám người Huyền Thiên Tông đó hung ác máu chiến, bản thân suýt nữa thì xong rồi, ngẫm lại vẫn còn thấy sợ.
Lúc hắn đang chuẩn bị quay trở về tông môn, lại phát hiện ra toàn bộ thành Thương Vân đều đã bị phong tỏa, cho dù là ai cũng không thể rời đi, có người đang thẩm tra.
Vì tránh những rắc rối không cần thiết, hắn dứt khoát tìm một tửu lâu ngủ lại.
Dù sao mọi chuyện cũng đã như thế này rồi, không cần hắn phải bận tâm nữa.
Ngày hôm sau, hắn ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức dậy.
Tông môn đã thẩm tra xong, hắn thản nhiên đi về phía Thanh Vân Phong.
Dọc đường đi vẫn chào hỏi tất cả những người gặp phải theo thói quen, hắn cũng không trực tiếp quay lại đỉnh núi, mà đi đến nơi tụ tập của các đệ tử nội môn.
Lúc trước hắn đã hứa với các đệ tử nội môn của Thanh Vân Phong sẽ giải thích cho bọn họ về những vấn đề gặp phải trong quá trình tu luyện.
“Trường Sinh sư huynh!”
Mọi người vừa nhìn thấy hắn đã nhiệt tình chào đón.
Lục Trường Sinh nói: “Ta đã hỏi giúp tất cả các vấn đề của các ngươi, bây giờ thì bắt đầu đi!”
Nói xong, hắn ngồi xuống, bắt đầu giải thích cho từng người một.
Cho dù là Kiếm Đạo, tu hành, hay phù triện luyện đan, hắn đều có đọc sơ qua trong thời gian rảnh rỗi.
Dù sao đều là con đường mà bản thân đã từng đi qua, giải thích vô cùng thông thạo quen thuộc, coi như ôn lại một lần.
Hắn cũng không ghét những chuyện này.
Suy cho cùng, người trẻ tuổi mạnh mẽ thì tông môn sẽ lớn mạnh, bồi dưỡng sức mạnh của thế hệ sau trong tông môn chính là con đường phát triển bền vững.
Có một só việc không phải một mình hắn có thể ngăn cản được, nói tóm lại vẫn cần có một tông môn mạnh mẽ.
Tuy rằng mấy ngày trước hắn đã đánh tông chủ một trận, nhưng hắn biết rõ trong tông môn vẫn còn vài vị lão tổ mạnh mẽ hơn.
Mãi cho đến buổi chiều, Lục Trường Sinh mới trả lời hết các câu hỏi.
Hắn cũng không sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở, dù sao trên người hắn vẫn còn có cảm ngộ tu hành của Đại sư huynh, nếu thật sự bị hỏi đến thì sẽ đổ cho Đại sư huynh.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, Lục Trường Sinh đỡ thắt lưng thong thả đi lên Thanh Vân Phong.
Di chứng của việc tu luyện vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, lại ngồi cả buổi chiều, vòng eo nhỏ của hắn hơi chịu không nổi.
Chờ hắn lên đến nơi, đã trông thấy mọi người đứng đầy xung quanh, lúc này hắn mới nhớ đến chuyện hôm nay người của Ninh gia sẽ lên núi.
Đảo mắt nhìn quanh, thiếu nữ đang ngồi ở đó chính là Ninh Vũ Hinh, nàng ta lặng lẽ chờ đợi, không hề tức giận.
“Sao lại quên mất chuyện này chứ!”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Mọi người đều nhìn lại.
Ninh Vũ Hinh quay đầu nhìn về phía này, Ninh Vũ Thần là người đầu tiên tiến lên nói: “Trường Sinh sư huynh, được nha, bây giờ mới trở về!”
“Khụ, nói bậy bạ gì đó, hôm nay ta có việc!”
“Ta biết huynh có việc, hiểu, ta hiểu mà!”
Ninh Vũ Thần nhìn thấy Lục Trường Sinh đang đỡ thắt lưng, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên.
Lúc này Ninh Vũ Hinh cũng đi tới bên cạnh: “Trường Sinh sư huynh!”
Tuy rằng chán ghét hắn, nhưng xem ra vẫn lễ phép.
“Ninh sư muội đúng không, các sư huynh không có ở đây sao?” Lục Trường Sinh hỏi.
Ninh Vũ Hinh lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa gặp Đại sư huynh, hình như Nhị sư huynh đang ở phòng luyện đan, ta không quấy rầy huynh ấy!”
“Là vậy sao!” Lục Trường Sinh nhìn lướt qua, sau đó nói: “Đại sư huynh là người cuồng tu luyện, không chắc khi nào thì trở về, ngày mai ta sẽ đi tìm huynh ấy, mọi người nghỉ ngơi trước đi!”
Nói là sắp xếp, nhưng Lục Trường Sinh cũng chỉ tùy tiện chỉ về phía một căn phòng trống.
Dù sao trên Thanh Vân Phong cũng chỉ có ba sư huynh đệ bọn họ, còn rất nhiều chỗ.
Ninh Vũ Hinh gật đầu cáo từ, cũng không nói thêm gì.
Ninh Vũ Thần hỏi: “Sư huynh, những thứ này để ở đâu?”
“Cái gì vậy?”
“Là thứ Đại sư huynh thích!”
Vừa dứt lời, hai mắt Lục Trường Sinh chợt sáng lên, giơ tay chỉ về phía phòng của mình, bảo người ta khiêng qua đó.
Nhìn những chiếc rương lớn chất đầy linh thạch, miệng của hắn toe toét đến tận mang tai.
Làm xong việc này, Ninh Vũ Thần nói: “Sư huynh, vậy xin làm phiền các huynh chăm sóc cho tỷ tỷ của ta, ta đi trước!”
“Sư đệ, đệ…”
Lục Trường Sinh còn chưa kịp ngăn cản, hắn ta đã dẫn theo người của mình biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng kia, cũng không biết có chuyện gì gấp mà lại không thể chờ đợi như vậy.
Lục Trường Sinh không quan tâm nữa, xoay xoay tay, trực tiếp đi vào trong phòng.
Lúc nhìn thấy từng rương từng rương lớn linh thạch, hai mắt hắn mở lớn, trong năm chiếc rương lớn chứa hơn vạn viên linh thạch, một chiếc túi xuất hiện trong tay hắn, tất cả linh thạch đều được cho vào túi.
Ngoại trừ linh thạch ra, còn có một rương chứa đầy sách cổ liên quan đến Kiếm Đạo, một chiếc hộp gấm khác đựng một thanh bảo kiếm.
Tuy nhiên hắn phớt lờ những thứ này, tìm thời gian ném chúng đến phòng của sư huynh là được.
Là một đệ tử thân truyền, mỗi tháng hắn chỉ có mười viên linh thạch, một vạn viên này hắn phải tích lũy cả một trăm năm.
“Ninh gia không hổ danh là nhà giàu có nhất, có nhiều tiền như vậy!”
Lục Trường Sinh càng xem càng kích động, có linh thạch lại có thể tu luyện, không biết bớt được bao nhiêu phiền phức.
“Nếu như Đại sư huynh gả cho Ninh gia, chẳng phải kiếp này sẽ có linh thạch tiêu không hết sao?”
Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Lục Trường Sinh cảm nhận được khí tức, đi ra ngoài kiểm tra.
Một dải cầu vồng lướt ngang qua bầu trời, Chu Thanh Vũ ngự kiếm bay đến.
“Đại sư huynh!”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Chu Thanh Vũ liếc hắn một cái, không khỏi thở dài.
Rõ ràng đã biết những chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không trách mắng hắn, chỉ lên tiếng dặn dò.
“Gần đây không yên ổn, sau này ra ngoài cẩn thận một chút!”
“Được!”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Cùng lúc đó, Ninh Vũ Hinh nghe thấy tiếng động cũng đi ra, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười, từ xa đã lên tiếng chào hỏi.
“Thanh Vũ sư huynh!”
“Ninh sư muội!” Chu Thanh Vũ gật đầu, mặt không chút thay đổi.
Ninh Vũ Hinh nói: “Sư huynh, vừa mới tu luyện trở về sao?”
“Ừm!”
Đối diện với sự chào đón nhiệt tình tràn ngập vui sướng của thiếu nữ, Chu Thanh Vũ vẫn thờ ơ, nhìn lướt qua nàng ta rồi chậm rãi nói.
“Ninh sư muội vượt ngàn dặm xa xôi đến Thanh Vân Tông để tu hành, nếu có việc gì cần thì hãy tìm Trường Sinh, đệ ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa cho muội.”
“Hắn…”
“Về nghỉ ngơi sớm đi!”
Ninh Vũ Hinh còn chưa kịp mở miệng nói hết câu, Chu Thanh Vũ đã xoay người đi vào phòng, chỉ còn lại hai người Lục Trường Sinh và Ninh Vũ Hinh.
Lục Trường Sinh cũng cảm thấy đau đầu, không biết sư huynh thật sự ngu ngốc hay chỉ đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Con gái của gia đình giàu có nhất Thương Châu muốn đến đâu tu luyện mà không được, sau phải tới chỗ này?
Nói thẳng ra chính là đến đây vì hắn ta, kết quả hắn ta còn không thèm nói nhiều thêm vài lời.
Ninh Vũ Hinh cảm thấy thất vọng, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp.
Lục Trường Sinh thấy vậy thì nói: “Đại sư huynh chính là như vậy, mê mẩn tu hành, say mê Kiếm Đạo, trong hai năm lúc ta vừa lên núi, ta đã được nuôi thả vậy đó, dần dần muội sẽ quen thôi!”
“Nhưng huynh ấy…”
“Sư muội à, muội như vậy là không được đâu, muội muốn biết làm thế nào để nắm bắt được một nam nhân không?”
“Nắm bắt dạ dày của huynh ấy?”
Lục Trường Sinh sửng sốt: “Chúng ta là người tu hành, nắm bắt dạ dày làm gì? Huynh ấy có thời gian ăn cơm sao?”
“Vậy phải nắm bắt cái gì?”
“Cái này mà còn phải ví dụ mới được?”
Lục Trường Sinh có chút bất đắc dĩ.
Ninh Vũ Hinh cau mày nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là để mọi chuyện diễn ra tự nhiên!” Lục Trường Sinh ra sức khuyên bảo: “Huynh ấy say mê Kiếm Đạo, muội liền tu Kiếm Đạo, như vậy chẳng phải có chủ đề chung rồi sao?”
Nghe được lời này, hai mắt Ninh Vũ Hinh sáng lên, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Lúc nhìn về phía Lục Trường Sinh, nàng ta phát hiện người này cũng không giống như kẻ ăn chơi không có đức hạnh trong tưởng tượng của mình, ít nhất đối với vấn đề này, lời nói của hắn rất đúng trọng tâm.
Nhưng Ninh Vũ Hinh suy nghĩ lại, khó xử nói: “Nhưng Kiếm Đạo rất khó tu, chỉ riêng nhập môn thôi cũng cần rất nhiều tinh thần sức lực và thời gian, muội…”
“Đó là bởi vì muội chưa tìm được phương pháp thích hợp, thật ra nhập môn cũng không khó như vậy!”
“Rất đơn giản à?”
“Không hề khó chút nào!”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Tìm ta là được!”
“Tìm huynh?”
Ninh Vũ Hinh sửng sốt, rụt rè nói: “Nhưng mà… huynh có được không vậy?”
Một câu này, khiến toàn bộ đỉnh núi chìm trong im lặng!
…