Chương 6 “Lục Trường Sinh, ngươi...”
Hai người cùng đùa gió trêu trăng, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Chỉ khi có người xông vào thì sự thanh tĩnh này mới bị phá vỡ.
“Vị công tử này, hôm nay Mộc Nguyệt cô nương còn có việc, mời ngài hôm khác lại đến!” Trước mặt có người ngăn cản khuyên bảo.
Người nọ ngẩng đầu liếc nhìn hai người đang ngồi trong đình nghỉ mát.
Lập tức cười lạnh một tiếng: “Việc ngươi nói chính là tiếp tên ẻo lả này à?”
“Công tử đừng ăn nói xằng bậy!”
Thủ vệ khuyên ngăn, gã biết đó là Lục Trường Sinh, trong lòng trở nên nghiêm trúc.
Người vừa đến là một gã thanh niên, dáng vẻ tầm hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, thân hình vạm vỡ, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, giống như cực kỳ khinh thường những gì trước mặt.
“Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho các người, sợ Hoa khôi nương tử của các ngươi bị tên ẻo lả này lừa gạt, không biết những người như vậy là giỏi lời ngon tiếng ngọt nhất sao?”
“Công tử, vẫn mời ngài lui ra ngoài, không thể đắc tội với người này được!”
Thủ vệ chân thành khuyên ngăn, cũng bởi vì gã biết rất rõ Lục Trường Sinh đang ngồi ở đó là ai.
Gã thanh niên cười nói: “Ta là Thạch Phong – đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, chỉ là một tên ẻo lả mà thôi, có gì không thể đắc tội!”
“Hắn…”
Không đợi gã nói xong, Thạch Phong đã bất chấp sự ngăn cản mà tiếp tục tiến về phía trước.
Huyền Thiên Tông chính là một trong Tam đại tông môn của Thương Châu, địa vị không hề thua kém Thương Vân Tông, cho dù ở nơi này cũng không hề sợ hãi.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua, lại thờ ơ tiếp tục uống rượu của mình.
Tô Mộc Nguyệt có hơi kinh ngạc, thiếu niên hăng hái tính tình dễ kích động là chuyện rất bình thường.
Nhưng mặc dù bị người khác đối xử như vậy, hắn cũng không có biểu hiện gì, thật sự có hơi bình tĩnh thái quá…
Tô Mộc Nguyệt nói: “Hắn ta đối với ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?”
Lục Trường Sinh nói: “Con người đều có lòng ghen tị, ta tuấn tú hơn hắn ta là sự thật, có gì phải khó chịu? Ta cũng không thể không cho phép người ta ghen tị!”
Tô Mộc Nguyệt choáng váng.
Lúc này Thạch Phong đã đi tới bên này, đứng ở trước bàn, nhìn thoáng qua Tô Mộc Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khó kiềm chế.
“Vị công tử này, hôm nay ta thật sự không rảnh rỗi, Lục công tử đã tới trước, thứ lỗi ta không thể tiếp đãi ngươi!”
Tô Mộc Nguyệt lễ độ lên tiếng.
Thạch Phong lại nói: “Vậy thì để hắn ta đi đi, hắn ta không đi, ta sẽ ném hắn ta ra ngoài!”
Dưới cái nhìn chăm chú này, Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua, người trước mặt thật sự rất bá đạo.
“Người trẻ tuổi, làm người đừng nên quá kiêu ngạo, như vậy sẽ không tốt cho bản thân.”
Lục Trường Sinh dùng giọng điệu ông cụ non lên tiếng, từ đầu đến cuối đều không để tâm đến người trước mặt.
Ầm!
Thạch Phong đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, rượu tràn ra ngoài, sức mạnh từ trong cơ thể toát ra, trên người có tu vi Tụ Linh tầng sáu.
Tô Mộc Nguyệt cũng không lo lắng, nhưng lại có chút tò mò Lục Trường Sinh sẽ đối phó thế nào.
Dù sao hai người đã quen biết lâu như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn ra tay.
Lục Trường Sinh nói: “Ngươi đập bàn là đang muốn dọa ta sao?”
“Đập bàn thì có là gì?” Thạch Phong cười lạnh, trong mắt hiện ra vẻ giễu cợt: “Trực tiếp xốc ngươi lên còn được!”
“Ngươi thử xem?”
Dứt lời, Thạch Phong đã giơ tay lên trực tiếp lật bàn.
Âm thanh bát đĩa rơi vỡ nối tiếp nhau vang lên.
Trong mắt Thạch Phong lộ rõ sự ác ý, tràn ngập khiêu khích nhìn hắn: “Ta biết ngươi chính là Lục Trường Sinh, nhưng ngươi thì có năng lực gì?”
Lúc này, Lục Trường Sinh cũng đã đứng lên, nhưng hắn không vội, cũng không trì hoãn.
“Ngươi biết ta?”
“Thế nào?”
“Vậy ngươi có biết cái gì gọi là cường hào ác bá không?”
“Hửm?”
Thạch Phong nhướng mày, dường như không hiểu được ý của hắn: “Thế nào? Còn muốn để sư huynh của ngươi ra mặt thay ngươi à?”
“Đối phó với loại người như ngươi, cần gì phải để sư huynh của ta ra tay?”
“Ah!”
Thạch Phong cười khẩy, hắn ta vừa định làm gì đó, phía trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện từng vệt cầu vồng lướt qua.
Chỉ trông thấy từng bóng người lần lượt ngự kiếm bay đến.
“Trường Sinh sư huynh!”
Mấy bóng người kia hành lễ với Lục Trường Sinh.
Tuổi tác của bọn họ lớn hơn Lục Trường Sinh rất nhiều, nhưng lại là đệ tử nội môn, vẫn phải gọi hắn một tiếng sư huynh như cũ!
Thạch Phong thấy vậy, nhìn về phía Tô Mộc Nguyệt, cảm thấy có hơi khó hiểu.
Tô Mộc Nguyệt cũng tò mò quan sát, lại chỉ thấy Lục Trường Sinh đột nhiên vươn tay lên chỉ về phía Thạch Phong.
“Hắn ta dám lật bàn đe dọa ta, còn coi thường Thương Vân Tông chúng ta!”
“Cái gì!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người lập tức tối sầm lại.
Thạch Phong cau mày, cảm nhận được ánh mắt của đám người kia, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn dám đánh ta sao?”
Bốp!
Vừa dứt lời, một thanh niên đã sải bước dài đi đến tát vào mặt hắn ta.
Tiếng tát giòn tan vang lên, Thạch Phong sửng sốt, khuôn mặt lập tức sưng vù, dấu ngón tay màu đỏ tươi lộ ra.
“Ta là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, các ngươi…”
Bùm!
Hắn ta vừa định lên tiếng, cái bàn bị hắn ta lật lúc nãy không biết lại bị ai đó nâng lên, đập mạnh vào người hắn ta, phát ra tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều xông tới, một đám người vốn dĩ còn bình tĩnh ôn hòa, lúc này lại trở nên hung ác máu chiến.
Thạch Phong hét lên một tiếng thảm thiết, đang định vận chuyển pháp lực để chống cự, nhưng lại bị người khác đè chặt xuống đất.
Lúc này hắn ta mới phát hiện, những người này đều có tu vi Tụ Linh tầng sáu tầng bảy.
Một đám người vây đánh một mình hắn ta, hoàn toàn không đánh lại được.
Người đến cùng hắn ta cũng bị đánh.
Lục Trường Sinh lại nhàn nhã ung dung bước sang một bên, lặng lẽ nhìn bọn họ đánh người, trên mặt lộ ra nụ cười.
Không ai hiểu rõ chuyện ở chỗ này hơn hắn.
Thành Thương Vân nằm dưới chân Thương Vân Tông, hàng tháng trong tông môn đều có trưởng lão dẫn theo đệ tử chịu trách nhiệm canh gác, không lúc nào là không chú ý đến những gì đang diễn ra ở đây.
Thời điểm Thạch Phong lật bàn, trưởng lão đi tuần tra đã biết chuyện.
Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không quan tâm đến những xung đột nhỏ kiểu này, nhưng chuyện liên quan đến Lục Trường Sinh thì lại khác.
Có ai mà không biết hắn là tiểu sư đệ của Chu Thanh Vũ, nếu không cho Lục Trường Sinh thể diện, cũng tức là không cho Chu Thanh Vũ thể diện.
Hơn nữa tuy rằng bình thường Lục Trường Sinh không làm việc gì nghiêm túc, nhưng con người của hắn không tệ.
Vẫn luôn rất chăm sóc bọn họ, nếu có chuyện gì không hiểu, hắn sẽ đến hỏi sư huynh của mình, giải quyết giúp bọn họ.
Thạch Phong ỷ vào thân phận của mình, vốn chỉ muốn khiêu khích Lục Trường Sinh, cho dù hai người có đánh nhau một trận thì chỉ cần không chết người, vấn đề sẽ không quá lớn.
Kết quả đối phương lại không nói đến võ đức, gọi người đến vây đánh hắn ta.
Chụp cho hắn ta cái nồi coi thường Thương Vân Tông, một đám người liền vây lại đánh đập hắn ta.
“Lục Trường Sinh, ngươi…”
Thạch Phong gầm lên.
Lục Trường Sinh nói: “Bịt miệng hắn ta lại, tiếp tục đánh. Đây là lúc thể hiện phong thái của Thương Vân Tông chúng ta!”
Mọi người nghe vậy thì làm theo.
Tô Mộc Nguyệt ở bên cạnh cũng sửng sốt, vốn dĩ còn đang tò mò hắn sẽ giải quyết như thế nào.
Cuối cùng có suy nghĩ đến trọc đầu cũng không ngờ sẽ lại có kết quả như vậy.
Bị khiêu khích hắn vẫn thờ ơ, giống như hoàn toàn không hề để tâm, nhưng lại không nói đến võ đức, chỉ đạo người khác tấn công tập thể.
Đây chính là phong thái của Thương Vân Tông?
Lục Trường Sinh đương nhiên không quan tâm đến chuyện đánh người này, dù sao chỉ cần không chết là được.
Thay vào đó, ánh mắt của hắn lơ đãng quét về phía xa.
Ngay khi Thạch Phong tới đây, Lục Trường Phong đã theo thói quen sử dụng thần niệm dò xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện ra có người vẫn luôn lén lút quan sát phía bên này.
Hơn nữa không chỉ có một người, tất cả đều là cường giả đã đạt đến Kết Đan.
Dựa theo quy định của Thương Vân, những người Kết Đan muốn đặt chân vào địa giới của Thương Vân Tông cần phải báo trước, nếu không sẽ bị coi là kẻ thù.
Thương Vân Tông bắt gặp sẽ lập tức ra tay, bất kể sống chết.
Trong khoảng thời gian này, chưa từng có ai không báo trước.
Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh thu hồi ánh mắt, trông thấy cũng đã đủ lâu, hắn liền sai người ném bọn họ ra ngoài.
Hắn cũng từ biệt Tô Mộc Nguyệt, rời khỏi chỗ này.
Tuy nhiên, sau khi rời đi, hắn lặng lẽ biến mất, chẳng bao lâu sau đã đi đến bên cạnh cao thủ Kết Đan đang ẩn nấp kia.
“Một kẻ Kết Đan tầng bốn, hai kẻ Kết Đan tầng ba, thế này là đang muốn làm gì?”
Lục Trường Sinh ở phía xa quan sát, lặng lẽ đánh giá mọi chuyện.
Hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào gây bất lợi cho tông môn, hắn có tình cảm rất sâu sắc đối với tông môn.
Thế giới tu tiên này đầy rẫy nguy hiểm, nếu như tông môn sụp đỗ, vậy hắn phải dừng chân ở đâu? Ai sẽ bảo vệ hắn?
…