Chương 5 Nàng ta chính là Ninh Vũ Hinh.
Chẳng mấy chốc, Lục Trường Sinh đã tới thành Thương Vân.
Phố xá phồn hoa, người đi đường tấp nập, ven đường có người rao hàng, lác đác có bóng trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy qua, đại cô nương đứng chọn son phấn bột nước trước cửa hàng, phụ nhân đứng buôn chuyện, người già ngồi tán phét.
Ở nơi đây, đâu đâu cũng nhuốm hương vị trần tục.
Lục Trường Sinh không vội vã, vừa đi vừa ngắm cảnh ven đường.
Từ một tháng trước, Ninh gia đã báo tin sẽ đưa Ninh Vũ Hinh đến Thanh Vân Phong tu hành một thời gian.
Chu Thanh Vũ một lòng hướng đạo, không màng quan tâm chuyện này nên luôn giao cho Lục Trường Sinh lo liệu.
Có điều, hắn lại nhìn nhận vấn đề này thấu đáo nên chỉ ung dung ngâm nga.
“Thời nay, nữ nhi của nhà giàu nhất cũng buồn phiền chuyện gả chồng!”
“Mang tiếng là tới tu hành một thời gian, chẳng phải là muốn cho hai người vun đắp tình cảm với nhau hay sao!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại sư huynh hờ hững như thế, liệu có phải là vì không thích nữ nhân hay không?”
Hắn vừa đi vừa nói, đi tới trước một quán rượu.
Chỗ này tên là Túy Tiên Lâu, nổi tiếng khắp ngàn dặm nhưng hôm nay người của Ninh gia đã bao hết toàn bộ.
“Trường Sinh tiên sư, ngài đã tới rồi!”
Chưởng quỹ trong tửu lâu bước ra đón hắn.
Thủ vệ đứng khắp xung quanh, tất cả đều là người của Ninh gia.
Lục Trường Sinh đi theo chưởng quỹ lên trên tầng, bước vào một nhã gian.
Khoảnh khắc mở cửa ra, Lục Trường Sinh trông thấy mấy thị nữ đứng đằng sau một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi.
Nhìn thấy Lục Trường Sinh, thanh niên kia đứng lên nói: “Hẳn vị đây chính là Trường Sinh sư huynh!”
“Ngươi là?”
“Ta là Ninh Vũ Thần, đệ đệ của Ninh Vũ Hinh, ta tới đây cùng với tỷ tỷ, trước đó đã báo trước với ngươi rồi!”
“Hóa ra là ngươi!”
Lục Trường Sinh không xa lạ gì đối phương, hắn vào phòng, hai người cùng ngồi xuống.
Trước đây, bọn họ đã trao đổi qua thư mấy lần nên cũng coi như đã thân quen.
Ninh Vũ Thần trước mặt có phong độ nhẹ nhàng, thần thái ôn hòa, xem ra gia phong rất nghiêm khắc, tỉ mỉ, không phải một kẻ ăn chơi trác táng.
Lục Trường Sinh ngồi xuống rồi nói: “Ninh sư đệ, không cần phải khách sáo như vậy, các ngươi cứ tới thẳng Thanh Vân Phong là được rồi, sao lại phải hẹn ta tới đây làm gì?”
Ninh Vũ Thần nở nụ cười, quan sát Lục Trường Sinh.
Nhìn dáng dấp này, phong độ này, nếu không phải đã nghe danh hắn thì khéo đã nghĩ rằng hắn mới là Tiểu Kiếm Tiên Chu Thanh Vũ trong truyền thuyết cơ đấy.
“Chúng ta tới đây quấy rầy thì cũng nên mời khách tạ lỗi!” Ninh Vũ Thần nói.
Lục Trường Sinh nhìn đối phương với vẻ nghiền ngẫm nhưng không nói gì, Ninh Vũ Thần ngồi bên cạnh nói chuyện với hắn.
Sau đó, đồ ăn được mang lên đầy bàn.
Lục Trường Sinh thấy vậy bèn nói: “Ninh sư đệ muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, sau này chúng ta là người một nhà, không cần quanh co lòng vòng như thế!”
Nghe vậy, Ninh Vũ Thần kề lại gần:
“Trường Sinh sư huynh, ta nghe nói sư huynh là người hiểu rõ Thanh Vũ sư huynh nhất nên muốn nghe ngóng một số việc!”
Lời này vừa nói ra, Lục Trường Sinh lập tức nhìn sang người bên cạnh, hắn đã đoán ra được đại khái ý của đối phương.
Đôi bên đã có hôn ước, Ninh gia cũng có ý tác hợp.
Dù sao sư huynh của hắn cũng là thanh niên tài giỏi, anh tuấn hiếm thấy ở Thương Châu, tuổi trẻ lại đã sắp Kết Đan, làm gì có ai lại không ngấp nghé hắn ta.
Không phải tông môn khác không có thiên tài như hắn ta nhưng chỉ có mình hắn ta có thể tu luyện kiếm ý tới tầng sáu.
Nói một cách không khiêm tốn thì Chu Thanh Vũ gần như là người được thế hệ trẻ của Thương Châu ngẩng đầu noi theo, từ khi nổi tiếng tới nay chưa từng thua một lần nào.
Thậm chí theo Lục Trường Sinh, bàn về mức độ ưu tú thì Đại sư huynh cũng gần bằng hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn mở miệng nói: “Sư đệ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, ta hiểu!”
Ninh Vũ Thần tỏ ra vui mừng, hỏi: “Không biết bình thường Đại sư huynh thích gì?”
“Linh thạch!” Lục Trường Sinh trả lời đanh thép, không chút do dự.
“Linh thạch?” Ninh Vũ Thần sững sờ.
Lục Trường Sinh nói chắc nịch: “Đúng vậy, chính là linh thạch, rất nhiều linh thạch!”
Ninh Vũ Thần ngẩn người, hắn ta chưa từng nghe nói chuyện này, chẳng lẽ Tiểu Kiếm Tiên Thương Vân lại không thích bảo kiếm ư?
Lục Trường Sinh giải thích: “Chắc chắn người khác không thể biết được bí mật nho nhỏ này, đương nhiên nếu như là danh kiếm, kiếm quyết gì đó thì cũng tạm được!”
“Thì ra là thế!”
Ninh Vũ Thần nghiêm túc suy nghĩ, hình như cũng có lý, tu sĩ tu hành cần có một lượng linh khí khổng lồ hỗ trợ.
Hấp thụ từ trời đất quanh mình không đủ thì phải dựa vào linh thạch, nếu vậy thì thích linh thạch cũng đúng.
Hắn ta lập tức nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: “Đa tạ sư huynh chỉ bảo!”
“Khách sáo rồi!” Lục Trường Sinh nói xong liếc nhìn sắc trời: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta xin phép đi trước, hầu như lúc nào ta cũng ở trên núi, cứ việc lên đó luôn là được.”
“Giờ vẫn còn sớm, sư huynh muốn đi đâu?”
“Túy Nguyệt Hiên!”
“Thanh lâu?”
“Đúng vậy!”
Lục Trường Sinh không hề giấu giếm, trước đó, hắn đã hẹn trước với Hoa khôi của Túy Nguyệt Hiên rồi.
Hắn không bận tâm chuyện này, dù sao thanh danh của hắn cũng đã thế rồi.
Ninh Vũ Thần nhất thời nghĩ tới một chuyện, đang định nói gì đó thì Lục Trường Sinh đã đi mất rồi.
Thấy đã không còn bóng người, hắn ta hơi hối hận.
Cùng lúc đó, trong tửu lâu, một nữ tử nhíu mày nhìn bóng Lục Trường Sinh rời đi.
Nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, thanh tú.
Nàng ta chính là Ninh Vũ Hinh.
Đoạn nói chuyện vừa rồi nàng ta đã nghe được hết, không nhịn được mở miệng:
“Thanh Vân Phong là tiên sơn, Thanh Vũ sư huynh là bậc thiên tài như vậy sao lại dạy ra một sư đệ như thế chứ?”
Từ lúc tới thành Thương Vân, bọn họ đã nghe ngóng khắp nơi nên cũng biết một chút về Lục Trường Sinh.
Chỉ mới nghe ngóng một chút thôi đã làm người ta phải lắc đầu rồi, nếu tìm hiểu kỹ hơn thì sao có thể chịu nổi?
Lão bộc đứng bên nói: “Tiểu thư tới đây là vì Thanh Vũ công tử, thực ra Lục Trường Sinh có thế nào cũng không ảnh hưởng tới toàn cục!”
Ninh Vũ Hinh cảm thấy có lý nên không nói gì nữa, bắt đầu chuẩn bị đồ để ngày mai tới Thanh Vân Phong.
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh đã đi tới một chỗ phồn hoa.
Nhìn thấy các tỷ muội yến oanh, xung quanh rộn ràng tiếng nhạc, người đi qua đi lại đều tỏ ra vội vã, nơi đó chính là Túy Nguyệt Hiên!
Hắn còn chưa đi vào đã có người bước tới đón hắn.
“Trường Sinh tiên sư, Mộc Nguyệt cô nương đang chờ tiên sư đấy ạ!”
“Được!”
Lục Trường Sinh đáp xong đi theo đối phương vào trong.
Họ đi ngang qua những tòa nhà ven hồ, tới trước một tòa lầu các.
Lục Trường Sinh đứng nhìn từ xa, trông thấy một nữ tử tựa người vào lan can, đôi mắt hiền hòa, khi nhìn hắn, khóe môi nàng ta nhoẻn cười, dịu dàng như nước.
“Lục công tử, nhiều ngày không gặp, chẳng lẽ công tử quên ta rồi ư?”
Nữ tử này chính là Tô Mộc Nguyệt, nàng ta nhìn Lục Trường Sinh, trêu hắn.
Lục Trường Sinh bước tới, đáp: “Ta cũng không còn cách nào khác, dạo này say sưa tu luyện, không sao kìm lại nổi, muốn sớm ngày phi thăng, nhìn thấy đại đạo!”
Hắn nói xong, chậm rãi ngồi xuống.
Tô Mộc Nguyệt cười nói: “Lục công tử đang đùa ta sao, ngươi tiêu dao tự tại như vậy, sao lại say sưa tu luyện được chứ!”
“Ngươi quả là hiểu ta, tại dạo này ta không có tiền để tới thôi!”
“Ha ha!”
Tô Mộc Nguyệt cười khẽ, ngồi đối diện hắn.
“Lần này ta đến đây là thay mặt sư huynh hỏi thăm xem gần đây bí cảnh có hiện ra không?”
“Đúng là ngươi không có việc thì không tới mà!” Tô Mộc Nguyệt lắc đầu nói: “Nhưng sư huynh của ngươi nhập bí cảnh hơi thường xuyên quá!”
“Ai chẳng biết huynh ấy điên cuồng tu luyện thế nào chứ, chắc chắn là không thể thiếu được lịch luyện rồi!”
Lục Trường Sinh cũng không còn cách nào khác, mấy năm trước, hắn tình cờ đi ngang qua nơi này, bị kéo vào đây, sau đó tình cờ quen biết vị Hoa khôi nương tử này.
Sau đó, hắn phát hiện ra thân phận người này không đơn giản, mặc dù không biết nàng ta có mục đích gì.
Nhưng quan hệ giữa bọn họ rất tốt, hắn đã nhờ nàng ta hỗ trợ mình đi tìm được rất nhiều bí cảnh.
Dù sao hắn cũng thực sự cần rất nhiều linh khí, ngoại giới không đủ thỏa mãn hắn, linh thạch cũng khó kiếm nên hắn chỉ còn nước suốt ngày chui vào trong bí cảnh.
Hai người trò chuyện ăn ý, chỉ mới nói được một lát thì bên ngoài bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Có mấy người bất chấp sự ngăn cản, cứ thế xông vào đây, phá hoại bầu không khí.
…