Chương 2 “Vậy là đã tu luyện xong rồi ư?
Dưới núi, ba người đứng nhìn nhau, Diệp Thiên Dịch sầm mặt lại, không biết nói gì cho phải.
Lâm Phá cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Trường Sinh à, sư huynh của ngươi đi vân du với sư phụ của ngươi mười năm, tới nay mới về, sau này ngươi phải chịu khó nghe sư huynh ngươi dạy bảo!”
“Sư thúc cứ yên tâm!”
Lục Trường Sinh giơ bàn tay nhỏ lên, nghiêm túc đáp.
Diệp Thiên Dịch nhất thời không biết nên nói gì.
Thấy thái độ của hắn như vậy, xem ra không phải đã hết thuốc chữa, sắc mặt Diệp Thiên Dịch dịu lại một chút.
Hắn ta trầm ngâm một lát, chuẩn bị tâm sự thật đàng hoàng với đối phương.
Kết quả còn chưa kịp nói gì thì trong tông môn đã vang lên một âm thanh lớn.
Keng…
Tiếng chuông trầm vang quanh quẩn khắp nơi, Lục Trường Sinh nghe xong, thần thái trở nên khác lạ.
Hắn lập tức nhặt một cái bao tải lên, đi xuống dưới núi.
“Sư huynh, ta còn có việc, lát nữa ta sẽ bày tiệc đón gió cho ngươi sau!”
Nói xong thì người cũng đã đi mất hút.
Diệp Thiên Dịch cau mày: “Hắn đi đâu làm gì vậy?”
Lâm Phá nghẹn lời, thở dài: “Hôm nay tông môn phát linh thảo cho đệ tử nội môn…”
“Ta…”
Nhất thời, bốn bề yên ắng, Diệp Thiên Dịch nhớ ra vừa rồi hắn có cầm một chiếc bao tải cao bằng cả thân người, thực sự chìm vào suy tư.
“Thiên Dịch à, ta biết ngươi rất nóng ruột nhưng đừng lo!”
Lâm Phá không nói thêm gì nữa, gặp phải chuyện thế này, ông ấy cũng chẳng thể giúp được gì.
Tuy nhiên, trước khi đi, nhớ ra một chuyện, ông ấy quay người lại nói:
“Có chuyện này ta quên chưa nói với ngươi, sau này buổi tối tuyệt đối đừng đi ra ngoài một mình!”
“Tại sao? Chẳng lẽ có ma hay sao?” Diệp Thiên Dịch không hiểu.
“Đâu chỉ vậy, còn đáng sợ hơn ma nhiều!” Lâm Phá nói xong, hàng mày chau lại: “Bắt đầu từ khoảng tám, chín năm trước, trong tông môn xuất hiện một kẻ điên chuyên hoạt động vào ban đêm, cứ cách một thời gian lại xuất hiện, kiếm một ai đó đánh một trận tơi bời, ban đầu kẻ này chỉ đánh đệ tử nội môn, sau này thì đánh cả đệ tử thân truyền, mấy năm gần đây còn điên khùng hơn nữa, mới cách đây không lâu, kẻ này còn để mắt tới cả các phong chủ…”
Lâm Phá càng nói càng thái quá, nói xong phát hiện trời đã nhá nhem, ông ấy vội vàng cáo từ, ra về.
Diệp Thiên Dịch không để tâm chuyện này, từ đầu tới cuối chỉ bận tâm nghĩ về Lục Trường Sinh.
Sau khi chỉnh đốn lại tư tưởng, hắn ta hạ quyết tâm phải dạy dỗ vị tiểu sư đệ này của mình thật tốt.
Thế nhưng, nghĩ tới những chuyện hôm nay mình nhìn thấy là hắn ta lại không bình tĩnh nổi.
Linh thạch hằng tháng là sao? Phí bảo kê ư? Hay là dùng thân phận đệ tử thân truyền để ức hiếp người phàm?
Lục Trường Sinh nhanh chóng trở về, trên lưng cõng một chiếc bao tải còn cao hơn cả người hắn, dùng thần niệm cảm ứng thì tất cả đều là linh thảo.
Mỗi tháng, đệ tử nội môn chỉ được phát hai cây, vậy mà hắn lại vác cả một bao tải…
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Thiên Dịch càng trở nên khó coi hơn, chuyện khốn nạn gì thế này, đúng là làm Thanh Vân Phong mất mặt!
Hắn ta đang định mở miệng răn dạy đối phương thì đằng sau Thanh Vân Phong chợt có một bóng dáng xinh đẹp ngự kiếm bay tới, đáp xuống trước mặt hai người.
“Bái kiến sư tỷ!”
Diệp Thiên Dịch lập tức giấu cảm xúc của mình đi, hành lễ với nữ tử kia.
Còn Lục Trường Sinh thì cười nói: “Nửa tháng không gặp, sư tỷ lại càng xinh đẹp xuất trần hơn!”
“Ngươi đúng là khéo miệng!”
Nữ tử mỉm cười, niềm yêu thích tiểu sư đệ này lộ rõ qua nét mặt.
Nữ tử này tên là Liễu Khuynh Thành, là Đại sư tỷ của Lưu Vân Phong, người cũng như tên, xinh đẹp động lòng người, từng cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều khiến người ta mê mẩn.
“Diệp sư đệ về khi nào vậy?” Liễu Khuynh Thành cũng chú ý tới Diệp Thiên Dịch.
Diệp Thiên Dịch nói: “Mới về hôm nay.”
“Ngươi ra ngoài mười năm quả là vất vả!”
“Không vất vả!” Diệp Thiên Dịch cung kính đáp xong nói: “Đêm hôm sư tỷ tới đây tìm Đại sư huynh có chuyện gì không?”
Liễu Khuynh Thành nói: “Không, ta tới tìm Trường Sinh sư đệ, muốn nhờ hắn giúp ta một chút!”
“Hắn có thể giúp được chuyện gì?”
“Trận pháp xảy ra một chút vấn đề, ta nhờ hắn xem thử!”
“Nhờ hắn xem vấn đề của trận pháp ư?”
Diệp Thiên Dịch ngẩn người nhìn Lục Trường Sinh đang khiêng bao tải.
Ngón tay ngọc của Liễu Khuynh Thành nhẹ nhàng giơ lên, dẫn Lục Trường Sinh đi ra đằng sau.
Động tác ấy khiến người ta thất thần.
Mãi một lúc sau, Liễu Khuynh Thành mới chậm rãi đi ra, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Sư tỷ, vấn đề của trận pháp đã được giải quyết rồi ư?” Diệp Thiên Dịch hỏi thử.
“Ừm, đã giải quyết xong rồi!”
“Sư đệ ta giải quyết ư?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng hắn…”
Diệp Thiên Dịch muốn nói gì đó nhưng Liễu Khuynh Thành lại nói: “Xem ra ngươi cũng đã nghe được một số lời đồn đại trong tông môn nên hiểu lầm Trường Sinh sư đệ, hắn không như ngươi nghĩ đâu!”
“Sư tỷ có cách nhìn khác à?”
“Ngươi cứ chung sống với hắn thật tử tế, sau này dần dần sẽ hiểu thôi, nhớ đối xử tốt với hắn một chút, không lo thiệt thòi!” Liễu Khuynh Thành cũng không nói gì nhiều.
Diệp Thiên Dịch khó hiểu: “Ta sẽ đi nói chuyện với hắn!”
Liễu Khuynh Thành nói: “Để hôm khác đi, hắn đang bận tu luyện rồi!”
Nói đến đây, sắc mặt Diệp Thiên Dịch dịu lại, xem ra tiểu sư đệ vẫn chưa phải hoàn toàn hết thuốc chữa, tối thiểu vẫn còn biết tu luyện.
Kết quả, hắn ta vừa quay người đi đã trông thấy Lục Trường Sinh vô cùng lo lắng chạy từ sau núi ra.
Hắn không nói một lời, chạy thẳng tới chỗ cây tùng già dưới núi.
“Vậy là đã tu luyện xong rồi ư?” Diệp Thiên Dịch quay sang hỏi sư tỷ.
Liễu Khuynh Thành không để ý tới hắn ta mà gọi với về phía Lục Trường Sinh: “Sư đệ, chạy chậm thôi kẻo ngã!”
“???”
Diệp Thiên Dịch thất thần, kể từ lúc sư tỷ đi ra đây nói hắn đang bận tu luyện tới giờ cũng chỉ mới đủ để nói được vài câu, vậy mà hắn đã tu luyện xong rồi sao?
Đến đi ị còn tốn nhiều thời gian hơn thế.
Liễu Khuynh Thành đã quen với chuyện này rồi, chỉ mải nhìn Lục Trường Sinh, hàng mày để lộ ý cười.
“Hẳn là Trường Sinh sư đệ đã dậy thì gần xong rồi phải không?”
“Ồ?”
Diệp Thiên Dịch sững sờ, nói vậy là có ý gì?
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh bước tới dưới tán cây tùng già, hàng mày cau chặt, nét mặt nặng nề, cơ thể run run, dường như đang rất đau đớn.
Trán hắn túa mồ hôi hột to bằng hạt đậu làm ướt hết y phục.
Gió nhẹ từ đằng xa lướt qua, lay động tán cây, từ trên tán cây tùng già rơi xuống những chấm sáng, lúc này, sắc mặt hắn mới dịu lại.
“Liệu ta có thể không có Vạn Kiếp Tiên Thể này được không, mỗi lần tu luyện đột phá đều suýt chết, sao lại có thứ thể chất buồn nôn như vậy chứ…”
Lục Trường Sinh cảm thấy bất đắc dĩ, trước khi tu luyện, hắn cho rằng xương cốt mình hoàn hảo hiếm thấy, đương nhiên là kỳ tài tu luyện vạn người chưa chắc đã có nổi một người.
Sự thật đúng như hắn nghĩ, đích thực là Vạn Kiếp Tiên Thể vạn người không có nổi một người có.
Người khác tu luyện thì dẫn linh khí trong trời đất vào cơ thể, tuần hoàn đủ một vòng, hóa thành tu vi của mình, cứ thế lặp đi lặp lại.
Còn hắn tu luyện lại tựa như nuốt dao vào họng, đập vỡ tảng đá lớn đặt trên lồng ngực, cho tay không vào trong chảo dầu!
Mỗi lần tu luyện đều là một lần tra tấn, đột phá lại càng suýt chết, toàn thân phải chịu đựng vô vàn đau đớn, đúng như thể chất của hắn, dường như thực sự phải trải qua vạn kiếp.
Không chỉ vậy, hắn tu luyện còn cần nhiều linh khí gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần những người khác, tu vi càng tăng thì càng cần nhiều hơn.
Nhưng pháp lực của hắn cũng nhiều gấp mấy lần so với những người cùng cảnh giới.
Tính đến hiện tại, hắn đã tu luyện được mười năm.
Con đường tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí, xây dựng cơ sở ở Tụ Linh, sau đó là Ngưng Nguyên, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Hư.
Hắn đã lên tới Kết Đan tầng tám rồi.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi liếc nhìn ngọn núi đằng xa, đó là Thương Vân phong, chỗ của tông chủ.
“Nghe nói, sau khi tông chủ đột phá Kết Đan tầng tám thì bắt đầu lười tu luyện, không biết hiện tại mình có đánh lại được ông ấy hay không?”
Lục Trường Sinh nghĩ đến đây bèn mặc áo đen toàn thân, nhún mình bay lên không trung đi mất.
…