Chương 179 - Việc ưu tiên hàng đầu
Sáng hôm sau, cũng may là không bị hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ làm phiền, cho nên Kỷ Thần Hi ngủ rất ngon và dậy từ rất sớm.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ mới sáu giờ sáng, nhưng phải đến chín giờ mới bắt đầu giờ thi, cô thở dài một hơi.
Xem ra vẫn còn sớm, thế là Kỷ Thần Hi đã trở về phòng của mình, tìm một bộ
đồ thể thao thoải mái một chút rồi mặc vào. Sau đó mái tóc bạch kim dài
được cô búi lên cao.
“Dù sao cũng còn sớm, đi chạy bộ buổi sáng
vậy.” Cô nhìn mái tóc đã được cố định chắc chắn ở trong gương, rồi xoay
người rời khỏi phòng.
Khi còn nhỏ cô vẫn hay thường cùng Kỷ Hàn
Phi và Evan dậy sớm để tập võ, sau này thì có được nơi địa hình tốt như
Zero, thì họ chuyển sang chạy bộ buổi sáng, dần dần việc chạy bộ như một thói quen không thể thiếu đối với họ.
Tuy nhiên dạo gần đây cô
đã không chạy trong một khoảng thời gian dài, nên khi chỉ mới chạy được
mười vòng quanh trang viên Mộ Gia cô đã có chút mệt lã.
Kỷ Thần
Hi khẽ tựa vào một vách tường gần đó để nghỉ ngơi một chút. Đây cũng là
lần đầu cô đi hết một vòng trang viên của Mộ Gia. Hoá ra nó cũng không
hề nhỏ, nhưng so với Đế Cung Sơn Trang của Tịch Cảnh Dương quả nhiên vẫn rất khập khiễng.
Một làn gió lành lạnh thổi qua, cùng vài tia nắng le lói qua từng tán lá
chiếu vào người cô gái. Cô bỗng ngửa đầu lên nhìn bầu trời xanh rồi bắt
đầu trầm tư.
Thật ra cuộc sống của Mộ Nhược Vi đáng lẽ phải rất
tốt. Cô ấy có một người mẹ hết lòng yêu thương và hi sinh vì cô, Nhược
Vi còn có một người Ông Nội luôn quan tâm lo lắng cho cô.
Cô ấy đáng lẽ sẽ là một tiểu công chúa được mọi người nâng niu trong tay mà sống một cuộc sống đầy màu hồng, vô ưu vô lo.
Đáng tiếc, người cha tồi tệ của cô ấy đã phá nát tất cả. Mẹ cô ấy lại bị
Thời Thị bức chết, bản thân Mộ Nhược Vi lại quá yếu đuối nhút nhát khiến cho Mộ Nguyệt Vũ không ngừng chèn ép. Và bị chính người cha ruột ghẻ
lạnh.
Dù không biết cô gái đáng thương ấy đang ở đâu, nhưng Kỷ
Thần Hi có một dự cảm rất lớn về sự mất tích của Mộ Nhược Vi có liên
quan đến cô
Đó cũng là lí do cô vẫn nén lại Mộ Gia. Ít nhất trước khi tìm được Mộ Nhược Vi thật sự, cô sẽ thay mặt cô ấy, đòi lại những
thứ vốn nên thuộc về vị đại tiểu thư chân chính của Mộ Gia.
Nhìn
lại đồng hồ trên điện thoại, cũng đã gần tám giờ, vì thế Kỷ Thần Hi trở
về Mộ Gia tắm rửa và vệ sinh cá nhân một lượt. Sau đó nhân lúc hai mẹ
con kia chưa dậy cô đã lặng lẽ rời đi.
Đương nhiên cô chẳng sợ gì bọn họ cả, nhưng đụng mặt hai mẹ con đó cũng chẳng phải điều tốt lành
gì, còn khiến cho bản thân cô không vui.
Vừa bước chân ra khỏi cổng lớn Mộ Gia, Kỷ Thần Hi bỗng trông thấy một chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc đậu cách đó không xa.
Và khi cô ấy tiến gần hơn thì hình bóng của một người vô cùng lịch lãm, đẹp trai và quyến rũ bắt đầu hiện ra trước mắt.
Anh ta tựa lưng vào xe, để lộ ra những nét khuôn mặt hoàn hảo với đôi mắt sáng ngời và mái tóc đen huyền bí.
Có lúc, ánh nắng chiếu qua từng gợi ý đường nét trên khuôn mặt anh ta,
từng đường cong trên cơ thể khiến ai nhìn thấy cũng phải say đắm. Sự
xuất hiện của anh chàng này khiến cho Kỷ Thần Hi không thể rời mắt, cô
ấy chỉ có thể hít thở sâu vào không khí và ngắm nhìn anh ta một cách
lặng lẽ.
Không chỉ vậy, bầu không khí xung quanh cũng dường như trở nên ấm áp và đầy cảm xúc khi anh ta xuất hiện.
Tịch Cảnh Dương đang lướt qua tin nhắn trên điện thoại khi bỗng phát hiện có một ánh mắt cuồng nhiệt đang trộm nhìn anh.
Anh quay đầu lại và liếc nhìn về phía cô gái một cách khó đoán. Tiếng cười
nhẹ từ miệng anh vang lên, làm cho Kỷ Thần Hi giật mình.
“Chào.” Tịch Cảnh Dương nói với giọng điệu lịch thiệp, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân dành tặng cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi cảm thấy một cơn xúc động nhẹ nhàng, cô không ngờ rằng anh lại
đến sớm như thế. Cô cũng đáp lại nụ cười của anh và hai người cùng nhìn
nhau trong một khoảnh khắc lặng yên.
Tịch Cảnh Dương tiến đến ghế lại phụ rồi mở cửa ra sau đó làm động tác mời:”Tiểu công chúa của anh, mời lên xe.”
Khoé môi Kỷ Thần Hi bỗng cứng đờ, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi lên xe.
“Hôm nay anh đến sớm vậy?”
Tịch Cảnh Dương sau khi lên xe, điều đầu tiên anh làm chính là giúp cô thắt
dây an toàn và vừa trả lời:”Chẳng phải em không muốn đến trễ giống hôm
qua sao? Anh cũng không bận gì nên đến sớm chút thôi.”
Nói xong
anh ngẩng đầu rồi vô tình chạm phải mắt cô. Không hiểu sao mỗi khi nhìn
vào đôi mắt đen láy của anh, Kỷ Thần Hi lại cảm thấy như đang được đắm
chìm vào một thế giới khác. Anh vẫn luôn biết cách làm cho cô cảm thấy
thoải mái và yên tâm.
“Đường đường ông chủ của Tịch Thị lại không có gì làm sao? Anh không sợ nhân viên của anh nghe thấy câu này sẽ phát khóc à?”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười:”Anh cũng không phải không có gì làm, chẳng phải
anh đang nổ lực đưa bà chủ về ra mắt bọn họ nữa. Việc này là việc cần ưu tiên hàng đầu, em nói xem có đúng không?”
Kỷ Thần Hi:”…”