Chương 176 - Giới thiệu đối tượng xem mắt
Nghe thấy lời cảnh cáo của Kỷ Thần Hi, tên paparazzi khẽ run người nhưng hắn vẫn quyết chối đây đẩy:”Cô…cô nói gì vậy hả! Tôi không…không có chụp ai hết, tôi chỉ là nhiếp ảnh gia thích chụp cảnh đêm thôi!”
Kỷ Thần Hi bỗng nở một nụ cười đầy tà mị:”Ồ vậy sao? Vậy cũng trùng hợp
quá rồi! Cảnh đêm anh chụp, từ bệnh viện đến quán ăn ven đường, toàn là
những nơi tôi đi qua không nhỉ?”
Tên paparazzi kinh ngạc:”Sao cô biết…” Chợt nhận ra bản thân lỡ lời, hắn vội dùng một tay bịt miệng lại.
Nụ cười trên gương mặt Kỷ Thần Hi dần tắt:”Tôi không làm khó anh, chỉ cần
xoá những tấm tôi chụp cùng anh bạn trong quán mì là được. Những tấm còn lại tùy anh.”
Bỗng tên paparazzi nhận ra, hắn lại đang để một cô gái chưa đầy mười tám tuổi uy hiếp, thì liền thầm chửi bản thân một
tiếng, sau đó nghênh mặt:”Ha! Mày tưởng mày là ai? Một ranh con như mày
cũng dám uy hiếp tao? Muốn chết!”
Tên paparazzi giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống mặt Kỷ Thần Hi một bạt tay. Nhưng bỗng nhiên người trước mặt hắn biến mất, sau đó chân của hắn bị một lực cực mạnh tác động vào, khiến hắn đau đớn mà quỳ gối xuống đất.
Và chưa kịp quay đầu lại nhìn thì hắn ta đã bị cô gái chưa đầy mười tám
tuổi mà hắn coi thường đánh cho mẹ cũng không nhìn ra được.
Đến
khi tên paparazzi lăn lộn trong đau đớn dưới đất, Kỷ Thần Hi mới tạm
thời hả giận được một chút, sau đó liền cầm máy ảnh của hắn xoá mấy tấm
bị chụp cùng với Kỷ Dược Phàm.
Thử nghĩ xem, chuyện tin đồn của
cô với Tịch Cảnh Đăng còn dễ để giải thích, với lại cũng sẽ không có
hiểu lầm gì. Nhưng chẳng may mấy tấm ảnh này đăng lên, thì cô lại bị nói là quyến rũ bạn học nam!
Mà đối tượng dính drama với cô lại là
tên điên Kỷ Dược Phàm! Nhất định bảo bối nhà cô sẽ không vui rồi. Dù
biết anh nhất định sẽ tin tưởng cô, nhưng cô cũng không muốn anh phải
bận tâm vì những điều này.
Vì thế, thừa biết ra tay đánh tên
paparazzi này sẽ dễ rút dây động rừng, thì cô cũng phải xoá sạch mối
hiểm hoạ này. Còn lại thì điều đã nằm trong kế hoạch của cô hết rồi.
Sau khi xoá xong, cô ném máy ánh xuống đất, sau đó mỉm cười “nhắc nhở” tên
paparazzi đang nằm lăn lóc dưới đất:”Tốt nhất chuyện hôm nay đừng để
người thứ ba biết đấy nha, nếu không tôi không ngại hướng dẫn anh một
vài tử huyệt trên cơ thể người đâu!”
Nói rồi cô mỉm cười xoay
người rời đi, để lại tên thợ săn tin đang hoảng sợ nằm trên đất. Hắn ta
biết ý của cô, bởi vì những chỗ cô vừa đánh hắn, dù dùng một lực không
quá mạnh nhưng lại vô cùng đau đớn.
Hắn nuốt nước bọt rồi nhanh
chóng kiểm tra máy ảnh. Cũng may Kỷ Thần Hi chỉ xoá mấy tấm chụp ở quán
mì, hắn ta vẫn còn ảnh để bàn giao cho bên kia.
Còn về Kỷ Thần Hi, cô vừa đi vừa xoa xoa chiếc bụng đói của mình. Càng nghĩ cô càng muốn tẩn cho tên săn tin đó thêm một trận, tại hắn mà cô còn
chưa kịp ăn bát mì đã phải giải quyết rắc rối do Kỷ Dược Phàm gây ra
rồi.
Tuy nhiên, khi lần nữa đi ngang qua quán mì của mẹ Hoàng
thì Kỷ Thần Hi đã không còn nhìn thấy Kỷ Dược Phàm ở đó nữa. Thế là cô
vui vẻ vào một chỗ ngồi rồi lớn tiếng gọi:”A Di! Cho cháu một bát mì đặc biệt siêu cay…à không, một bát mì đặc biệt bình thường cũng được.”
Nhìn ra cô gái mới gọi mì là ai, mẹ Hoàng nhanh chóng làm một bác mì cho cô, sau đó đem ra:”Cô bé, con quay lại rồi sao? Này mau ăn đi, ăn nhiều
vào, cháu gầy quá!”
Kỷ Thần Hi có chút cảm thấy ngượng ngùng:”Vâng ạ.”
“À phải rồi, cháu là bạn học của Tiểu Phàm Phàm sao?” Mẹ Hoàng vừa dọn dẹp các bàn gần đó vừa vu vơ hỏi, vì hiện tại quán cũng khá vắng vẻ.
Kỷ Thần Hi đang ăn ngon miệng cũng suýt mắc nghẹn. Không hiểu sao mỗi lần
nghe bác gái này gọi tên ôn dịch kia là “Tiểu Phàm Phàm” thì cô thật sự
không nhịn được cười.
“Vâng, chúng cháu là bạn cùng lớp, có việc gì không ạ?”
Mẹ Hoàng cười cười nói:”Không có gì, chẳng qua thằng bé này tuy tính cách
có chút khó gần, nhưng con người quả thực không tồi. Vừa đẹp trai vừa
học giỏi, lại còn rất chân thành…”
Nghe một tràn lời khen về
tên kia, Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên đã lên
tiếng cắt lời:”A Di à…sao cháu cứ cảm thấy, A Di đang giới thiệu đối
tượng xem mắt cho cháu vậy?”
Dường như nhận ra bản thân đã nói
hơi nhiều, mẹ Hoàng vội lên tiếng xin lỗi:”Xin lỗi xin lỗi, cũng tại Dì
thấy hai đứa rất hợp nhau, cho nên mới…”
Kỷ Thần Hi cũng mỉm
cười vui vẻ đáp:”Không sao đâu ạ, cháu cũng không để ý lắm, nhưng bạn
trai cháu sẽ không thích nghe mấy lời đó đâu! Vậy thôi cháu no rồi, tiền này A Di cứ nhận lấy, không cần phải thối, cháu xin phép đi trước.”
Tờ một trăm đồng cô đặt lên bàn chính là của tên paparazzi kia, dù sao làm người mẫu cho hắn cả buổi tối, ít ra cũng phải có chút thù lao. Còn về
bác gái bán mì kia, cứ thích gán ghép cô với Kỷ Dược Phàm, khiến cô có
chút khó chịu nên liền muốn rời đi.
Nhìn cô gái chỉ vừa ăn được
một phần ba bát đã rời đi, mẹ Hoàng biết mình đã làm chuyện không đâu
khiến con gái người ta hoảng sợ rồi. Bà cũng tiếc cho Kỷ Dược Phàm, bởi
vì cô gái anh thích hình như đã có bạn trai mất rồi.