Chương 32 - Mặt Giáp Mặt Ẩn Giấu
Riêng vùng có được ánh sáng chiếu vào thì được gọi là Nhật Quốc, bản chất quanh năm tại đây không hề tắt nắng.
Hành chính thì có tất cả 16 Tiểu Thành, 4 Đại Thành cùng một hoàng thành ở Trung Tâm. Và được chia ra với 3 vòng tròn ngăn cách đặc thù nhau.
Ở trung tâm Hoàng Thành tọa lạc một cung điện rộng nguy nga, là nơi ở của các đời Quân Chủ. Xung quanh là nhiều tu luyện giả cùng phàm nhân chung sống với nhau. Nhưng đại đa số đều là các quý tộc dòng dõi.
Chính cung tồn tại một cột kim quang chiếu thẳng lên trời, đó chính là đường ra duy nhất khi đã tiến vào Nhật Quốc.
Vòng thứ hai xung quanh hoàng thành là bốn vùng đất, phân ra lần lượt là Đông, Tây, Nam và Bắc Đại Thành. Khi gọi sẽ lần lượt gọi là Đông Địa Thành, Tây Phần Thành, Nam Canh Thành, Bắc Phạt Thành.
Mỗi vùng đất này đều sẽ được cai quản bởi một Đại Thành Đế và có bộ máy chính quyền riêng, nhưng vẫn nằm trong sự kiểm soát của Quân Chủ nhật Quốc.
Tiếp tục vòng thứ 3, là những vùng đất ở ngoài rìa được gọi là Tiểu Thành. Quyền lực sẽ nằm dưới trướng của Đại Thành Đế. Nhưng do quá rộng mà các tiểu thành cũng sẽ có vua và chính quyền riêng.
Các Tiểu Thành của mỗi Đại Thành sẽ được gọi tên lần lượt là Nhất, Nhị, Tam Tứ.
Ứng với lần lượt các thành lớn phụ thuộc, ví dụ: Nhị Đông Thành, đây sẽ là thành thứ hai, thuộc Đông Địa. Tương tự đối với Tam Nam Thành, Nhị Bắc Thành vân vân.
Các Tiểu Thành tuy thế lực nhỏ hơn, nhưng nó là nơi tập chung quân đội chủ lực của Nhật Quốc. Chuyên dùng để ngăn cản sự tấn công của Trần Tộc Nhân, một dị tộc tu luyện tiến hóa từ một loại quái vật có sức mạnh kinh thiên từ hư không hắc vụ tiến vào.
Ngăn cách giữa các Tiểu Thành với nhau là một vùng biển, tên biển sẽ được gọi là lần lượt hai thành hai bên kèm theo chữ Hải sau cùng. Ví dụ: Nhất Nhị Nam Hải, Nhị Tam Tây Hải, …
Còn ngăn giữa Tiểu Thành với Đại Thành là vùng sa mạc hanh khô nóng bức, đây cũng chính là nơi có tồn tại truyền tống trận đi vào.
Tiếp tục, ngăn cách giữa các Đại Thành cũng sẽ là một vùng biển kín, nhưng to hơn rất nhiều so với biển ngăn cách giữa các Tiểu Thành. Cách gọi tên cũng đồng dạng tương tự.
Cuối cùng chính là ngăn cách giữa Hoàng Thành với các Đại Thành. Chính là một biển lửa hung hiểm vạn phần, nếu muốn từ Đại Thành đi vào Hoàng Thành thì chỉ có thể truyền tống bằng truyền tống trận duy nhất tại trung tâm của mỗi Đại Thành.
Về phía đám mấy người nọ, sau khi đi được một vài vòng loanh quanh, Nguyên Lâm cũng nhân tiện kể qua cho Thanh Trúc về sự tình của thế giới hiện tại.
Ngoài ra cũng không quên hỏi luôn tên tuổi của mấy người trên xe, vị tráng hán phu xe tên là Kha Nghiệp. Tuổi tác theo lời lão ta nói thì năm nay đã trên dưới 80 tuổi.
Ban đầu nghe vậy thì Nguyên Lâm có phần hơi bất ngờ, khi nhìn bộ dạng đâu có chút nào giống một cụ ông.
Nhưng về sau nhớ lại tình huống mà tiểu nha hoàn kia nói, nơi đây thọ nguyên của các tu luyện giả có thể kéo rất dài mới hạ xuống vẻ thất kinh.
Còn về tiểu thư kia, tên đầy đủ là Lam Hiểu Bình năm nay tuổi tác đâu đó khoảng 22 23 tuổi. Con gái độc của một gia tộc nhỏ họ Lam trong vùng Nhị Nam Thành, chuyên buôn bán các loại nông cụ nên cũng có chút khá giả.
Lão giả Kha Nghiệp có giao tình cực tốt với gia chủ Lam gia, thành huynh đệ kết nghĩa đồng cam cộng khổ. Do không có gia thân, mà từ nhỏ vốn đã coi Lam Hiểu Bình như con gái chính mình hết lòng nuông chiều.
Vị tiểu nha hoàn kia là Khiếu Lam, mồ côi cha mẹ. Từ nhỏ đã theo hầu hạ và lớn lên cùng với Lam Hiểu Bình. Ngoài ra, về sự tình của mấy người hiện đang gặp Nguyên Lâm cũng không được biết thêm thông tin gì cả.
Đang trong lúc rôm rả nói chuyện, cuối cùng lão giả phu xe đột ngột dừng lại không di chuyển, vẻ mặt thất kinh kêu lên:
“Không xong! Có kẻ đã mai phục sẵn ở đây rồi”
Sau khi nghe lão giả họ Kha nói vậy, trong xe vội vàng phát ra mấy âm thanh sột soạt tựa như tiếng thay đổi phục trang.
Kha Nghiệp bấy giờ cũng nhanh nhẹn quay ra, dùng thân hình to đứng trước cửa kiệu che chắn.
Nhìn cũng dễ dàng đoán ra được ý tứ, không muốn cho Nguyên Lâm bất thình lình ngó ánh mắt vào trong.
Thấy sự tình trước mắt Nguyên Lâm cũng chỉ đành cười thầm trong lòng. Nhưng thấy vẻ mặt của đối phương vậy cũng mơ hồ đoán ra sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Mà hiện tại cậu ta cũng chưa biết phải xử lý như nào.
Chỉ đành im lặng hồi lâu đưa ánh mắt nhìn ngó xung quanh, lão giả phu xe lúc này mới lên tiếng:
“Ngươi hãy tiếp tục đi về phía trước khoảng 100 trượng sau đó rẽ phải là sẽ thoát ra được khỏi khốn trận, bất quá sự tình ngày hôm nay phải tuyệt đối giữ bí mật.
Ngoài ra không được tiết lộ việc ngươi từ bên ngoài vào, nếu không muốn chuốc lấy họa sát thân, hiểu chưa?”
Nguyên Lâm nghe vậy tuy cảm thấy có chút cười khổ. Vẫn đúng như mọi khi, chẳng có chuyện gì gọi là ngon ăn cả. Nhưng lúc này an nguy cũng gần như hiện rõ, Nguyên Lâm cũng muốn hỏi lại xem sự tình là như nào.
Vội vàng lão giả giơ tay phỏng ý không muốn tiếp tục mở lời nói chuyện. Vội vàng quay người đi, trước khi quay đi, lão giả vẫn nhắn lại một câu:
“Việc không nên biết thì tốt nhất ngươi cũng không nên hỏi làm gì. Đi đi trước khi họ đến!”
Nguyên Lâm cũng hiểu ý tứ, vội vàng quay người lại thi lễ đa tạ, tiếp đó không nghĩ không rằng chạy thẳng một mạch về phía trước.
Chưa đi được mấy bước chân, ngay tức thì từ trước mắt lờ mờ có bóng người từ trong khí vụ đi ra. Tất cả có hơn chục người vẻ mặt bất thiện, người cầm đầu đi trước là một nam nhân vẻ mặt thư sinh.
Vóc người cao gầy, khoác trên người một bộ sam y, khuôn mặt bên trái có một vết bớt son hình tròn bằng nửa cái bát. Khẽ vuốt chòm râu dê mà hướng phía Nguyên Lâm tiến lại.
“Ai dô, các hạ định đi đâu mà vội vàng vậy. Chưa chào hỏi một câu đã muốn chạy rồi sao?”
Đằng sau tại chỗ xe lạc đà đang đứng, đồng dạng xung quanh cũng đột nhiên xuất hiện mấy chục tên nam tráng vạm vỡ khác.
Trên tay cầm theo một cây gậy sắt dài chừng một cánh tay, lăm lăm tiến lại. Vẻ mặt ai nấy cũng vênh mặt lên cười cười nhìn vô cùng đáng ghét.
Bấy giờ trong xe bước ra, chính là vị tiểu thư vô cùng kiệm lời nọ. Duy phần đầu thì vẫn trùm khăn đỏ che kín mặt, hướng phía tên nho sinh mà kêu to:
” Lương Dục, người đó là khách nhân chúng ta mới quen dọc đường. Không hề liên can đến chuyện này, hãy để người ta đi”
Bên kia tên Lương Dục nọ như vậy mà sắc mặt lại càng phấn khích bội phần, bộ dáng hắn tiến tới chỗ Nguyên Lâm lườm với con mắt tráo trở hỏi nhỏ:
“Huynh đệ có thể cho Lương Mỗ ta được biết cao danh quý tánh được không? Yên tâm nếu huynh đệ đây là bạn của Lam Tiểu Thư, Lương Mỗ ta cũng sẽ không muốn đắc tội đâu.”
Nguyên Lâm tuy có chút hơi ngượng mồm, nhưng thần sắc vẫn không để hiển lộ ra ngoài hòa hoãn đáp lại:
“Tại hạ Nguyên Lâm, vô tình mà gặp tiểu thư đây trên đường, bất quá giao hảo có chút hợp ý nên tiện đường đi cùng.
Dám hỏi các hạ có thể nhường đường cho ta đi trước được không? Chuyện nơi đây ta tuyệt đối không dám đụng chân đụng tay gây cản trở.”
Mấy người Lương Dục cùng mấy tên tay sai nghe vậy, thì đồng loạt cười lên như chưa bao giờ được cười. Liếc mắt qua cũng thấy có tên còn cười đến chảy cả nước mắt.
Nhất thời cậu ta cũng đoán được lý do vì sao họ cười vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trước thái độ như vậy của đối phương.
Ngay lập tức tên Lương Dục sắc mặt trở nên sắc lạnh dị thường, ngưng ngay dáng bộ cười cười ban nãy giơ tay lên trời.
Lập tức mấy tên hầu cậu đằng sau không nói không rằng, một trên lôi trên người ra một thanh tre to bằng cổ tay, độ dài chừng ba gang tay.
Chĩa thẳng về phía Nguyên Lâm, sau một động tác giật cò, ngay sau đó một tiếng vèo trong đoạn tre phát ra. Một tấm lưới rắn chắc bay ra, chùm lên xiết chặt lấy Nguyên Lâm không thể động đậy, bất động ngã lăn xuống đất.
Mặt úp mạnh xuống đống đất cát, vội vàng nhổ ra mấy miếng đất vô tình cắn phải. Thấy tình thế vừa rồi tên Lương Dục nọ mới tiến lên, ngồi trước mặt Nguyên Lâm đang giãy giụa không ngừng.
Sau một cái liếc mắt lạnh nhạt thì quay ra nói:
“Ngươi nghĩ bọn ta bị ngu sao? Vô tình gặp ư? Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chắc chắn từ bên ngoài xông vào. Chứ ai lại tự nhiên chui vào khu vực sa mạc này.
Nhìn da thịt cũng có chút rắn chắc đấy, bắt hắn lại, mang đi làm nô lệ khai khoáng.”
Nói xong mấy tên gia nhân đằng sau tên nào tên nấy đều tiến lại, hằm hằm khí thế chế trụ lấy Nguyên Lâm buộc thêm vô số là giây tráo rắn chắc vô cùng.
Sau đấy mấy người liền vứt Nguyên Lâm sang một góc không quản. Rồi tiếp tục tiến lên phía trước nhắm hướng cây kiệu mà nhe nanh múa vuốt.
Tráng hán phu xe họ Kha bấy giờ mới rút vội cây rìu mang bên cạnh, giơ về phía tên tên Lương Dục, ánh mắt xao động không ngừng.
Phỏng chừng nếu đối phương đánh một chọi một thì không ngán, nhưng đằng này mấy chục người lao tới, lão ta cũng tự nhiên cảm thấy có chút gọi là áp lực.
Nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thường hét lớn về phía đối phương:
“Đám các ngươi nếu muốn đụng vào tiểu thư đây trước tiên phải bước qua xác Kha Mỗ ta!”
Nói xong tráng hán mới xoay rìu quệt một đường trên xe, tay kia đẩy vị Lam tiểu thư nọ lui vào trong.
Tên Lương Dục bên kia tuy ánh mắt có chút nhíu mày, nhưng vẫn hếch nhẹ xì một tiếng trên khoen miệng. Liếc về phía Kha Nghiệp, thẳng thừng đáp lại:
” Các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, Lam Tiểu Thư nhà các ngươi làm tì thiếp của Nhị Công Tử Lương Gia ta thì có gì không tốt chứ.
Ngoan ngoãn bó tay chịu trói trước khi để bọn ta phải ra tay, tất nhiên khu vực này chẳng mấy ai đến. Bọn ta cũng sẽ không ngại mấy cái hành động sát nhân hủy thi đâu.”
Nữ nha hoàn Khiếu Lam bên trong nghe vậy sắc mặt đỏ ửng, không ngại ngần mà tiến lên phân bua:
“Cả nhà Lương Gia các ngươi ép người quá đáng, nếu chuyện này lọt đến tai của mấy vị đại nhân Giám Quan Nam Canh Thành. Phỏng chừng xem các ngươi có còn đường sống không?”
Tên Lương Dục thính thấu thì thần sắc đại biến, dường như đã chạm vào thứ gì đó trong người hắn. Nguyên do trong chuyện này có vô cùng nhiều uẩn khuất.
Lương Gia là một gia tộc nhị đẳng trong hàng ngũ gia tộc tại vùng Nhị Nam Thành chuyên làm nghề vận tiêu. Thế lực vô cùng lớn, tuy không đến mức hô mưa gọi gió nhưng cũng khá máu mặt.
Đặc thù sản nghiệp nên giao hảo với rất nhiều thế lực khác trong thành cũng như ngoại thành.
Ở Lương gia, gia chủ Lương Vĩnh có tất cả 4 vị công tử và 5 nữ nhi ai nấy cũng giỏi giang, tuyệt sắc.
Riêng người con trai thứ hai tên Lương Bằng, ngoài là người điều hành nguyên một phân bộ tiêu cục rộng lớn, tâm cơ vô cùng cẩn mật. Còn khá được gia chủ cùng các trưởng lão trong gia tộc yêu mến.
Nhưng đổi lại, lắm tài thì nhiều tật, bản tính háo sắc thành tính đã ăn sâu vào trong máu, nhiều lần bắt ép cưỡng hôn không biết bao nhiêu là nữ tử xinh đẹp. Kể cả các quả phụ, hay ai đã thành gia lập thất hắn cũng chẳng quan tâm.
Lương Vĩnh tuy có biết chuyện và trách phạt, nhưng một phần vì là máu mủ. Phần khác là bởi vì nó là đứa con có tầm nhìn đều hơn xa các huynh đệ ruột, nên nhiều lần vẫn nhắm mắt nhắm mũi cho qua.
Lam Hiểu Bình nọ cũng vô tình lọt vào tầm mắt của vị Lương gia nhị công tử. Quyết không tha thứ cho nàng, đành không từ thủ đoạn ép cả gia tộc Lam Gia nọ đến bờ vực diệt vong. Vốn đã có phu quân và có cùng nhau một đứa con nhỏ chưa được tuổi.
Nhưng cách đây thời gian khoảng 2 tháng, vị phu quân nọ của nàng ta cũng đã trực tiếp bị bắt đi khai khoáng an nguy đến tính mạng.
Nhằm đổi lại sự yên ổn của trên dưới trăm mạng trong nhà, cũng như là để bảo toàn cho phu quân của nàng đi ra.Cuối cùng do chịu không nổi áp bức mà Lam Hiểu Bình đã đồng ý hôn sự cùng với Lương Gia nhị công tử nọ.
Vốn ấm ức trong lòng đã lâu, về sau theo nguồn tin nàng ta biết được, nếu chuyện này bẩm tấu lên giám quan của Nam Canh Thành kiểu gì cũng được minh oan.
Vội vàng nhân lúc hôn sự đang cử hành bèn đưa một đội dâu đánh lạc hướng, tiếp đó đi thẳng vào trong sa mạc mà tiến vào Nam Canh Thành.
Đây là một việc hết sức khó khăn do đống khốn trận vây hãm trong sa mạc này, nên không thể khinh suất phi nước đại xông qua. Chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn trên địa đồ mà nàng tốn bao nhiêu gia tài mới mua lại được.
Còn tên Lương Dục, hắn ta là một tên cặn bã dưới trướng của Lương Gia Nhị công tử. Nhà cũng thuộc họ Lương nhưng không phải chính hệ, nên không có được quyền lực.
Chuyên môn đi dọn dẹp những tàn dư mà tên Lương Bằng nọ bày ra, chuyện xấu tốt gì của tên Lương Bằng hắn ta cũng biết hết thảy.
Được cái hắn làm việc nào cũng đều rất gọn gàng sạch sẽ nên khá được vị công tử nọ tin dùng.
Việc hắn ta mai phục ở đây cũng là điều mà Lương Bằng bày ra nhằm đảm bảo bất chắc. Tuy ban đầu không nghĩ sẽ đến nước như này, nhưng vạn nhất hắn ta vẫn muốn đề phòng. Một khi gạo đã thành cơm thì yên tâm không có gì phải lo. Không ngờ điều hắn lo lắng đến nay cũng đã xảy đến.