Chương 1: Tiết tử
Gió nóng thổi qua những khe núi.
Không gian thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh khiến lòng người không khỏi run rẩy sợ hãi của những động vật chuyên ăn xác.
Trên mặt đất, hoa cỏ xác sơ do bị ai đó cố tình giẫm đạp.
Cánh hoa tan tác bay khắp nơi.
Tại một tòa thành hoang phế…
Ngước nhìn bầu trời đỏ rực như được nhuộm bằng máu, Thập Nhất không khỏi nhíu mày chỉnh mũ áo choàng che đi những tia nắng gay gắt trên đỉnh đầu.
Trời vào thu, cái nóng giữa trưa oi bức vẫn không giảm nhiệt, mùi hôi thối nồng nặc từ những núi thi thể chất chồng, chỉ ngửi thoáng qua đã muốn nôn.
Mấy ngày trước, tuyến phòng thủ quan trọng của nước Vân Chiếu ở dãy núi Điểm Thương bị quân Bắc Địch công phá, chẳng bao lâu, thành đô thất thủ, quốc vương bị bắt sống.
Tòa thành này vinh hạnh trở thành di tích, đã từng là một trong những chiến trường diễn ra cuộc giao tranh ác liệt giữa Vân Chiếu và Bắc Địch.
Trên cổng thành, bên tường thành, ngoài thành, trong thành, khắp nơi ngổn ngang thi thể, có thi thể rụng mất đầu, có thi thể thiếu tay cụt chân, có thi thể máu thịt bung bét lòi cả ruột,… đâu đâu cũng là thi thể.
Ngoài cổng thành không xa, một nhóm người mặt xám mày tro, tóc tai rũ rượi, có cả người già lẫn trẻ nhỏ đang chật vật nối đuôi nhau trên con đường đất gồ ghề đầy sỏi đá.
Khỏi cần hỏi Thập Nhất cũng biết những người này là ai.
Họ là những người dân chạy nạn, trôi dạt từ khắp nơi, dắt díu nhau về phương nam.
Chiến tranh loạn lạc triền miên, người dân không thể không rời bỏ nhà cửa, ruộng vườn và bỏ lại sau lưng những tòa thành không biết tên với thây cốt chất cao thành gò để chạy trốn.
Chạy trốn chiến tranh!
Chiến tranh xảy ra ở mọi nơi.
Chạy thoát không?
Khi mà không phải lúc nào chiến tranh cũng bắt nguồn từ những mối xung đột lớn lao, có đôi khi nó được xuất phát bởi chính mưu tính tham vọng của lòng người.
Là một quốc gia nhỏ bé ở phía bắc Triệu Quốc, địa hình lãnh thổ đặc trưng chủ yếu là thảo nguyên, đồi núi và sa mạc. Cuộc sống người dân Bắc Địch có thể dùng từ khắc nghiệt để hình dung. Muốn sinh tồn, các bộ tộc nơi đây đã chọn cách sống du mục và liên minh lại với nhau.
Trải qua nhiều thế hệ, bộ tộc người Thát tử đã xây dựng nên một đế quốc Bắc Địch bất khả chiến bại trên vùng đất này.
Dân số không đông nhưng Thát tử – Bắc Địch đã làm rung chuyển cả lục địa nhờ tài năng quân sự lõi lạc cùng đoàn kỵ binh hiếu chiến với kỹ thuật bắn tên cưỡi ngựa và sự hung tàn.
Từ xưa đến nay, chưa thấy quốc gia nào có tiến độ bành trướng mạnh mẽ như Bắc Địch.
Đánh đâu thắng đấy.
Bắc Địch mở ra thời kỳ hoàng kim của chính mình bằng những cuộc chiến tranh khốc liệt với mục đích mở mang biên cương bờ cõi và kéo theo đó là sự sụp đổ hàng loạt của nhiều vương triều hùng mạnh cùng những trận thảm sát dẫn đến diệt chủng của các tộc người.
Trên con đường chinh phạt, Bắc Địch sẵn sàng đánh tan bất kỳ đội quân nào muốn phản kháng lại, có không ít những quốc gia hèn nhược, khiếp sợ đã dâng mỹ nữ và châu báu, xin hàng phục.
Nhân loại giai đoạn này cứ ẩn ẩn vang động mãi tiếng than khóc tuyệt vọng, tiếng gào thét không cam lòng, những dư âm hỗn loạn ấy như cơn ác mộng không bao giờ dứt.
Màn đêm buông dần.
Gió thổi se lạnh.
Tòa thành hoang vu rộng lớn, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng vo ve của ruồi nhặng và tiếng nhai mồi của dã thú.
Giữa đêm tối tĩnh mịch, mùi thịt thối trong không khí càng thêm nồng đậm.
Trước những ngôi nhà đổ nát, Thập Nhất lười nhác tựa lưng vào một cây cột xiêu vẹo, yên lặng lắng nghe trong gió như ẩn như hiện truyền đến tiếng khóc than thê lương xuyên qua màng tai.
Bầy chó hoang cùng với đám quạ đen vẫn say sưa với bữa tiệc của chúng, hoàn toàn xem nhẹ những âm thanh kỳ quái, bởi vì quen rồi, đêm nào cũng thế.
Xung quanh chúng, đầy những mẩu xương trắng hếu.
Khi còn sống, con người giết động vật làm thức ăn, đến khi chết lại trở thành thức ăn cho các loài chuyên ăn xác.
Chẳng biết những người đã bỏ mạng kia, thân thể đang bị thú hoang rỉa thịt, linh hồn họ có cảm nghĩ thế nào?
Nhìn những linh hồn xám xịt mơ hồ hình người mang đủ hình thái khóc lóc, thống khổ, bi thương lướt đi liêu xiêu giữa những thi thể nằm rải rác trên đất.
Ừ, thì… chắc là có căm phẫn nhưng làm gì được?
Chỉ có thể bất lực chấp nhận!
Đối với người thường, bầu trời đêm nay là một màn đêm thoáng đãng không mây, còn trong mắt Thập Nhất lại là cả một vùng trời được oán khí bao trùm.
Trong không gian, một tiếng tiếp một tiếng, rất nhiều tiếng gào thét khóc than vang vọng.
Thật khó nghe!
Khi một người chết đi, linh hồn sẽ rời khỏi thân thể. Thân xác nát rữa, hóa thành bùn đất. Còn linh hồn sẽ xuống Địa Phủ, tùy theo nghiệp đã tạo lúc sống mà được phán xét luân hồi tái sinh vào một thân xác mới, bắt đầu một kiếp mới hoặc mãi mãi bị giam cầm ở nơi tăm tối nhất thế gian.
Tuy nhiên, không phải linh hồn nào cũng đều có cơ hội bước vào Địa Phủ, đi trên Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà.
Linh hồn chết oan, không thể.
Trong chiến tranh, sự chết chóc là điều khó tránh khỏi.
Ban ngày những linh hồn này lẩn trốn, đêm đến lại xuất hiện than khóc khiến oán khí ngập tràn.
Bình thường không phải linh hồn chết oan nào cũng mang oán khí, trừ phi trước khi chết, trải qua nổi đau đớn, thống khổ, không chấp nhận mình đã chết, linh hồn mù quáng ôm ấp thù hận tạo ra oán khí.
Trăng lên cao.
Thời khắc chờ đợi đã tới.
Thập Nhất đưa tay đến thắt lưng, rút ra thanh nhuyễn kiếm cắm thẳng xuống nền đất đã được máu thấm đỏ.
Máu từ thi thể các tướng sĩ anh dũng cùng những người dân vô tội đã hy sinh bảo vệ quốc gia.
Lấy kiếm làm trung tâm, một vòng tròn gợn sóng xuất hiện trên đất và dần lan rộng, trải dài cả dặm với hình vẽ phức tạp phát ra ngân quang lấp lánh.
Thập Nhất nhanh tay kết thủ ấn, miệng liên tục lẩm bẩm.
Cuồng phong nổi lên, xua tan mùi thối, đuổi hết ruồi nhặng, cuốn đám quạ bay tan tác, kêu quang quác, đàn chó hoang hoảng sợ chạy trối chết.
Cùng lúc đó, ánh trăng mờ ảo bị mây đen ùn ùn kéo đến che phủ, cánh cổng Quỷ Môn nối liền hai cõi âm dương nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời.
Tay Thập Nhất tiếp tục kết ấn, tốc độ niệm chú cũng trở nên nhanh hơn nhằm mau chóng tiễn những linh hồn mang oán khí này xuống Địa Phủ, bởi vì oán khí tích tụ ở một nơi quá lâu thì hậu quả khôn lường.
Oán khí sẽ khiến vùng đất xanh tươi thành vùng đất chết, làm cho cây cối không thể mọc, động vật không thể sống… dần dần đất đai trở thành hoang mạc.
Tòa thành trải qua sự tàn sát bởi chiến tranh đã đủ thê thảm!
Không nên thảm hơn nữa.
Bị ngân quang thu hút, tất cả linh hồn đều vô thức bước vào trận pháp, oán khí từ từ được trận pháp gột rửa, linh hồn hóa thành vô số điểm sáng trắng bay vút lên trời như những chú đom đóm và mất hút sau Quỷ Môn.
Tòa thành hùng vĩ tuy phủ đầy tang thương nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ uy nghiêm sừng sững vốn có đang diễn ra trận pháp siêu độ.
Trận pháp không ngừng triệt tiêu tất cả tiếng kêu khóc rên rỉ ai oán khiến lòng người trấn động.
Thời gian dần trôi, cuồng phong hóa làn gió nhẹ hây hẩy phất đi áng mây che lấp ánh trăng, oán khí khắp thành được tẩy sạch, tiết trời trở nên mát mẻ hơn.
Thập Nhất nhẹ nhàng rút nhuyễn kiếm ra khỏi đất, trận pháp tan biến, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Dùng vải sạch lau phần đất bùn hòa máu dính trên thân kiếm, thu nhuyễn kiếm quấn quanh eo.
Cứ ngỡ việc đã xong, chẳng muốn nghỉ lại qua đêm ở nơi toàn là thi thể, Thập Nhất dứt khoát rời thành.
Đi chưa được bao lâu, cổng thành ngay trước mắt, Thập Nhất đột nhiên dừng bước.
Rủ mắt nhìn quanh, gần đó, bên trong những thi thể hỗn độn chồng chất lên nhau truyền ra một âm thanh đứt quãng, yếu ớt.
Ư…ư…ư…
Âm thanh này chắc chắn thuộc về dương gian.
Thập Nhất quyết định cất bước đi tiếp, miệng khẽ ngâm nga một khúc hát.
_ Người kia vẫn còn sống. Sao không cứu?
Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, mơ hồ.
Xoay người đối diện với một gương mặt xám ngoét.
Thập Nhất thản nhiên nhún vai, trả lời:
_ Phiền phức. Không làm.
Trước mặt Thập Nhất là một người mặc áo bào trắng, đầu đội mũ cao, tay cầm đèn lồng, toàn thân ngập tràn quỷ khí.
_ Thật sự không cứu?
Thập Nhất hờ hững nói:
_ Có lão ở đây, người kia rất nhanh sẽ thành người chết.
_ Tuổi thọ người kia vẫn chưa tận.
Khóe miệng Thập Nhất giật giật, hỏi:
_ Vậy lão đến đây làm gì? Dạo chơi a?
Với gương mặt xám ngắt, lão Tạ nhìn chằm chằm Thập Nhất một lúc mới nhếch miệng cười:
_ Ta thấy Quỷ Môn mở nên đến xem là ai làm.
Mặc dù lão Tạ cười trông rất kinh dị nhưng Thập Nhất chẳng buồn vạch trần, dứt khoát bỏ đi.
_ Kiếu.
_ Không cứu thật à?
_ Lão đã nói người kia không chết, cứu làm gì cho mệt.
Đứng dưới cổng thành, Thập Nhất lấy chiếc còi nhỏ đeo trên cổ, thổi mạnh một hơi.
Tiếng còi cao vút theo gió lan xa.
Trong màn đêm tăm tối rất nhanh truyền đến tiếng vó ngựa, một bóng trắng từ nơi xa xuất hiện, lao đến bên cạnh Thập Nhất thì dừng.
Nắm lấy dây cương, chân đặt vào bàn đạp, Thập Nhất lưu loát phóng lên lưng ngựa rời đi dưới ánh trăng.
Trông theo thân ảnh nhỏ bé khuất dần nơi chân trời, Lão Tạ lại nhìn về nơi có tiếng rên nho nhỏ kia. Bất đắc dĩ lắc đầu rồi biến mất vào không khí, không tăm không tích.
Tòa thành với những thi thể vô danh cuối cùng cũng được yên tĩnh đúng nghĩa cho đến lúc sương tan, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi.
…
Cọc… cọc… cọc…
Tiếng móng ngựa gõ nhịp nhàng trên mặt đất như cố tình phá rối sự tĩnh lặng của tòa thành vắng tanh chỉ có những thi thể đã ngừng thở.
Thập Nhất cố kìm nén cảm giác buồn nôn, trầm mặc đứng nhìn chồng thi cốt không nguyên vẹn.
Trận chiến đã trôi qua không biết bao nhiêu ngày, nơi đây giờ đã chẳng khác nào bãi tha ma.
Nằm dưới những thi thể máu thịt mục rữa tanh hôi, giòi bọ lúc nhúc thế này, người kia vẫn còn khả năng sống sót thật sao?
Thập Nhất không hiểu bản thân lại có thể vì hiếu kỳ mà trở lại nơi này.
_ Quán Quán! Mày thấy tao có nên cứu người kia ra không?
Ngựa trắng đứng bên cạnh, nghiêng đầu, dùng ánh mắt khinh thường trả lời.
Thập Nhất không khỏi cười khổ, bắt đầu kéo từng cỗ thi thể đầy vụn thịt rữa nát lòi cả xương cốt trắng nhởn xuống.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Nghe nói, trong một trận đánh tại thành trấn không biết tên, Bắc Địch hung bạo đã tàn sát hơn trăm nghìn người giữ thành. Từ đống gạch vụn ở thành trì khác, một nhà tu hành đếm thi thể trong mười ba ngày vẫn chưa hết, ước tính số lượng có đến một trăm ba mươi vạn xác người…
Đằng sau vinh quanh của kẻ chiến thắng là cái giá phải trả bằng sinh mạng của hàng ngàn hàng vạn con người.
Sách sử muôn phần không đành lòng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể bất lực chấp nhận in sâu vào trang giấy nỗi đau đớn và chua xót một thời hào hùng đẫm máu.
Dỡ xuống tầm bảy, tám thi thể, Thập Nhất thấy được người kia.
Một đầu tóc rối, khuôn mặt nhuốm đầy máu đen trộn lẫn đất bùn nhìn không rõ ngũ quan, trông thật ghê tởm.
Cẩn thận đưa ngón tay đến mũi người kia, Thập Nhất thoáng nhẹ nhàng thở ra, hô hấp như có như không nhưng vẫn chứng minh được là còn sống.
Lôi người kia ra khỏi đống người chết, loay hoay tìm được tấm ván nát đặt hắn nằm lên xong, Thập Nhất quay người nhìn Quán Quán, suýt tức nghẹn phổi.
Ngựa trắng rãnh rỗi đang vui vẻ dùng chân đạp đạp lên một con quạ chết ưỡn bụng trên đất.
Thập Nhất lớn tiếng hung dữ gọi:
_ Quán Quán, đừng nghịch nữa. Mau tới giúp tao.
Quán Quán bất ngờ bị gọi, hơi ngơ ra, chân ngựa đưa lên chuẩn bị đạp xuống lần nữa bỗng dừng, con quạ thừa cơ vỗ cánh bay thoát thân.
Đồ chơi chạy mất, Quán Quán mất hứng, nhe răng trừng Thập Nhất.
_ Mày giúp tao kéo hắn.
Người kia, khắp người thương tích, tay phải dường như đã gãy, Thập Nhất có ý dùng dây cột nối tấm ván chở hắn với yên ngựa để Quán Quán kéo người đến một nơi sạch sẽ tiến hành chữa trị.
Quán Quán nghe vậy, đôi mắt to có thần híp lại thành đường ngang nhìn cái kẻ toàn thân bê bết máu kia, chân sau tự giác lùi một bước, tỏ ý ghét bỏ.
Thập Nhất biết Quán Quán không muốn nhưng còn phải nhờ cậy nó, bèn đưa tay định vuốt ve mớ lông trước cổ nó, bắt đầu năn nỉ, nào ngờ, nó lại tránh né.
Cúi đầu nhìn hai tay lấm lem, dính bẩn, khẽ thở dài, sao có thể quên con ngựa này còn ở sạch hơn mình!
Đành giơ ba ngón tay lên, nhỏ giọng thương lượng:
_ Cho mày thêm ba củ cà rốt?
Quán Quán kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Một phút trôi qua, cho rằng Quán Quán vẫn không đồng ý thì nó lại nghiêm túc gật đầu.
Thập Nhất có thể cảm giác được sự cười cợt trong đôi mắt nó.
Từ trước đến nay, Thập Nhất luôn thực hiện đúng nguyên tắc, chỉ quản chuyện người chết không quản chuyện người sống.
Bởi vì Thập Nhất cho rằng trong thế gian này, y chẳng qua chỉ là người khách qua đường.
Sống cho bản thân, tích đủ âm đức mới là đúng đắn nhất.
Hành động ngoại lệ cứu một người còn sống lần này, một phần vì động lòng trắc ẩn, một phần vì trực giác mách bảo người kia không nên chết ở đây.
Haizzz…
Trực giác đáng ghét!
Hy vọng sau này không phải hối hận vì đã cứu người kia.
…