Chương 34
Đại khái ở trong mắt Liên Túc, tên chỉ là một cái danh hiệu, anh ta cất giọng khen tên cô dễ nghe, nói tên này rất hợp với con người Ôn Dư. Ôn Dư liền cười rộ lên, Liên Túc còn tưởng cô bị chọc cười, “Tôi cảm thấy cái tên San San rất êm tai, nói rất thuận miệng, nhưng San San không phải người thành phố A nhỉ?”
Ôn Dư nói chuyện mang theo ít khẩu âm của người thành phố H, giống với mẹ của Liên Túc, đương nhiên cũng có chút liên quan đến Lý Đông Ngọc, phụ nữ Lý gia nói chuyện đều có khí chất mềm mại. Mà hiện tại Ôn Dư dùng thân phận Lý San San, cũng coi như có liên hệ với Lý Đông Ngọc, khi điều tra tổ tông 18 đời, có thể tra ra hồ sơ phía nam bên này, nhưng quan hệ rất xa, chỉ mơ hồ nghe bọn họ nói qua.
Lý gia phía bắc và phía nam khác nhau, nửa chết nửa sống, miễn cưỡng chống đỡ, nhưng lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa, vốn vẫn còn nhiều hơn họ. Liên Tục có nghe nói đến họ này, trong khoảnh khắc cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến khi Ôn Dư mời anh ta uống cafe, móc ra chìa khóa Rolls Royce.
Một cái xe 200 vạn, trong vòng của bọn họ cũng không tính là gì, nhưng lại nói lên rằng gia cảnh của Lý San San không tồi. Anh ta còn tưởng rằng Lý San San là một sinh viên không rành thế sự, hiện tại nhìn lại, phát hiện ra một thân quần áo đơn giản của cô đều là hàng hiệu.
“Anh thích uống cái gì?” Ôn Dư ném chìa khóa xe cho anh ta, “Anh lái đi, tôi lái không tốt… Vốn dĩ không muốn lái xe nhưng như vậy sẽ phải để xe trong gara dính đầy bụi.”
Giả vờ không chút ngượng miệng… tất cả những gì cô muốn là hiệu quả này.
Tùy tiện đưa chìa khóa xe cho người khác, cũng thật rộng lượng, Liên Túc cảm thấy cô nàng Lý San San này chỉ sợ là không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng tính cách như vậy, cũng là vì được nuôi lớn trong nhà kính, người trong gia đình bình thường sẽ không như vậy. Trong nhà Lý San San chắc là có điều kiện tốt hơn so với tưởng tượng của anh ta.
Nhưng Liên Túc không nghĩ sâu xa, gia tài anh ta bạc triệu, anh ta chỉ cần người tên Lý San San này.
Liên Túc bị sai bảo cũng không thấy bực mình, Lý San San đối với anh ta như vậy ngược lại anh ta cảm thấy thân thiết hơn, người khác đối với anh ta hoặc là nhiệt tình hoặc là sợ hãi, còn Lý San San lại coi anh ta như người bình thường… Lý San San có bối cảnh như vậy, lớn lên xinh đẹp, gia cảnh ưu việt, còn không bị xã hội làm ô nhiễm.
“Kỹ thuật của tôi có không tốt, cô cũng đừng giận nhé.” Nhưng ngoài miệng Liên Túc vẫn khách khí, vẫn lên xe ngồi vào vị trí ghế lái, anh ta chơi xe bao nhiêu năm, căn bản không có kỹ thuật gì không làm được, nhưng xét đến Lý San San cũng ở đây, anh ta lái xe cũng không nhanh quá.
Ngày thường anh ta sở hữu xe đua, hóa đơn phạt bay đầy trời, nhưng ở trước mặt thiếu nữ xinh đẹp muốn ra vẻ ga lăng, lái xe vừa ổn định lại chậm, vừa lái xe vừa mỉm cười thân thiện trò chuyện với người ngồi ghế sau, mang đến cảm giác như tắm gió xuân trên mình.
“Tôi lái không tệ chứ? Đường này tôi quen, nếu cô muốn chơi ở thành phố A thì tìm tôi làm hướng dẫn viên là chính xác rồi, con đường này mới được xây dựng, vị trí tốt, bên kia đang xây dựng một tòa nhà mới.” Liên Túc chỉ vào tòa nhà cao tầng đang xây dựng, “Tầng thứ năm ở đó có văn phòng của chúng tôi.”
Vốn dĩ anh ta không phải người khoe khoang gì, muốn tán gái đương nhiên nên khiêm tốn nội hàm, nhưng Lý San San cũng không phải là những cô gái nghèo hai bàn tay trắng mà trước kia anh ta gặp, không có gì phải giả vờ. Có là có, không có là không có.
. Ngôn Tình Hài
“San San, nếu cô đồng ý, tôi đưa em đến chỗ vui chơi.” Đây cũng không phải là ám chỉ gì, đối xử với Lý San San không nên dùng những thủ đoạn cấp thấp kia, Liên Túc chỉ nói những lời thật lòng: “Em thích trượt tuyết không? Hay là nhảy dù? Tôi đưa em đi cùng, đến lúc đó tôi đi với em, em không cần sợ.”
Anh ta cảm giác được tầm mắt của Ôn Dư, quay đầu lại, cô rõ ràng đang chống cằm mỉm cười nhìn anh ta. Sự yên tĩnh này giống như dòng nước, lặng lẽ với sức sống mạnh mẽ, Liên Túc cảm thấy yên tĩnh, không có nhiều suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Lý San San khác những cô gái dung tục phấn son mà Liên Túc gặp.
Có lẽ đây là duyên phận.
Ôn Dư thu hồi nụ cười, không ngoài dự liệu thấy sự mất mát buồn bã trên mặt Liên Túc. Freud từng nói về tâm lý yêu mẹ của con người, họ sẽ vì những ký ức thời thơ ấu, sinh ra hai loại phản ứng với người khác phái mà tương lai gặp được: Một là vì sự gắn bò mà tìm kiếm một người phụ nữ tương tự mẹ mình. Thứ hai là do ghét mà tìm kiếm các đối tượng hoàn toàn ngược lại.
Mà Liên Túc trùng hợp là loại thứ nhất. Trong mắt Liên Túc, mẹ anh ta là người phụ nữ cao quý mỹ lệ, như vậy mới được coi là ‘phụ nữ tốt’, để tạo ấn tượng đầu tiên, Ôn Dư mới chọn loại tính cách như vậy.
Để họ đối xử bình đẳng với bạn, tôn trọng bạn, sau đó ngoài thiện cảm ra thì thân phận cũng rất quan trọng, để cho họ thừa nhận vị trí của bạn trong lòng họ, họ là những người trong cùng một giới, cũng có ý nghĩa là môn đăng hộ đối.
Thân phận khác biệt, cùng một chuyện cũng sẽ thay đổi ấn tượng trong mắt họ. Một cô gái bình thường giận dỗi họ, chỉ sợ trong lòng bọn họ nghĩ là làm trò, nếu thân phận giống nhau thì lại chính là hợp tình hợp lý.
“Một mình tôi đi đúng là sợ hãi, nếu có anh ở bên cạnh, tôi sẽ thấy tốt hơn nhiều. Đến rồi, xuống xe thôi.” Ôn Dư đè lên làn váy, thục nữ mở cửa xe, còn không quên khen ngợi anh ta: “Anh lái xe rất tốt, tôi chưa có cảm giác gì mà đã đến nơi rồi.”
Chiếc xe này thật sự là phô trương khắp nơi, từ trên xe đi xuống lại còn là một cô gái xinh đẹp. Mặt mũi Liên Túc được thỏa mãn rất lớn. Anh ta sửa sang lại cổ áo của mình, xác định không có gì lộn xộn liền cùng Ôn Dư sóng vai bước đi.
Kim đồng ngọc nữ, rất dễ nhận lấy ánh mắt của người khác.
Nhưng dư quang của anh ta sau khi quét thấy một người, sắc mặt lập tức liền âm trầm. Tên hoa hoa công tử Từ Thiên Nhạc kia giống như con ngựa giống đang đứng ở cửa quán cafe hôn phụ nữ, mí mắt Liên Túc nhảy lên, kéo cánh tay Ôn Dư bước nhanh đi, cầu cho đừng bị sao Tang Môn(*) này nhìn thấy.
Tên Từ Thiên Nhạc này không biết xấu hổ, hành động thọc gậy bánh xe cậu ta cũng có thể làm ra.